Buổi sáng cuối cùng trước khi lên đường, cả đội tụ họp tại đầu cầu, nơi phần đá mới hoàn thiện còn nguyên màu xám nhạt. Người dân Sóng Quốc tập trung đông bất ngờ, và trong tay họ là một tấm biển lớn vừa được chạm khắc thô sơ bằng gỗ: "Cầu Naruto."
Tazuna, đứng giữa đám đông, nâng tấm biển lên với nụ cười già nua nhưng rạng rỡ:
"Không có mọi người, đặc biệt là Naruto, cái cầu này sẽ không bao giờ hoàn thành. Dù cậu không phải người của nơi này… nhưng cậu đã mang lại điều mà cả ngôi làng không còn dám mơ tới."
Mọi người đồng thanh reo vang:
"Cầu Naruto! Cầu Naruto!"
Naruto im lặng một lúc. Rồi bước lên phía trước.
"Cảm ơn mọi người. Nhưng cây cầu này không phải của mình tôi, nó là của cả làng, là máu của người ngã xuống, là ước mơ của đứa trẻ, là nước mắt của những người từng nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ được sống tử tế."
Cậu nhìn thẳng vào mắt Tazuna.
"Nếu được… xin đổi tên nó thành Cầu Hy Vọng."
Không ai nói gì trong giây đầu tiên.
Rồi… Tazuna gật đầu. Mạnh.
"Cầu Hy Vọng… cũng là một cái tên đẹp."
Đêm hôm đó, trong căn nhà gỗ, ánh đèn leo lét hắt từ cửa sổ, và một nhóm người đang chuẩn bị cho chuyến trở về.
Trong góc sân, Naruto ngồi một mình trên bậc gỗ, nhìn ra cây cầu giờ đã được hoàn thiện – trụ đá vững vàng, ròng rọc còn treo cao.
Vergil hiện ra trong tâm trí cậu.
"Ngươi nên để lại một vài phân thân, nhớ làm trong bí mật. Thu gom toàn bộ tài sản Gato để lại – kho chứa, vàng, chuỗi hậu cần... Sau này sẽ có lúc cần."
Naruto không phản ứng rõ ràng. Nhưng một nhịp sau, cậu kết ấn. Ba phân thân biến ra, lặng lẽ rời khỏi nhà trong bóng đêm.
Vergil gật nhẹ. Rồi tan vào bóng tối.
Sáng hôm sau, cả đội lên đường.
Sakura bước bên trái Naruto, cách nửa thân người. Cô vẫn chưa thật sự thoải mái khi nhìn vào mắt cậu – người đã lạnh lùng giết Ranmaru, máu còn dính đầy vạt áo ngày hôm đó. Đôi lúc Sakura định mở lời, nhưng lại thôi. Vài lần liếc sang, cô thấy Ino... đã đi cạnh Naruto mất rồi.
Phía trước, Kakashi vừa đi vừa nhìn trời. Mắt anh không rời bầu mây trắng, nhưng tâm trí đang đặt dưới bóng áo xanh của cậu học trò lặng lẽ kia.
Sát khí của Naruto đã khác. Không còn rối. Không còn gấp. Nó… ổn định đến mức đáng ngại.
Asuma đi bên cạnh, tay đút túi, mày nhíu lại. Vài lần anh định quay sang nói gì đó với Kakashi, nhưng rồi... lại thôi. Phía sau, Shikamaru ngáp một cái. Chōji ăn không ngừng.
Sasuke thì im lặng hơn thường lệ. Ánh mắt cậu thi thoảng liếc sang Naruto – người đang được Ino chăm sóc cẩn thận. Những nhát chém, những lần xông pha, sự quyết đoán, sự điềm tĩnh... càng ngày càng khiến Sasuke cảm thấy bị bỏ lại. Và thứ cảm giác vốn chỉ là ngứa ran ở lòng tự tôn, nay bắt đầu ngứa như một vết thương đang lan rộng – đó là đố kỵ.
Phía sau, Shikamaru ngáp một cái. Chōji ăn không ngừng.
Còn Ino – vẫn đi sát Naruto mọi lúc, mọi nơi.
Mỗi lần cậu dừng nghỉ, cô ngồi cạnh. Mỗi lần cậu gượng người vì vết thương ở bụng, cô nói: "Để tớ thay băng." Khi Naruto từ chối, cô chỉ khẽ lườm: "Cậu cứu tớ. Giờ thì để tớ làm gì đó lại, được không?"
Không ai can thiệp. Và Naruto... cũng không từ chối.
Lần đầu tiên kể từ khi học kiếm, học chém, học giết… Naruto để ai đó chạm vào mình mà không căng cơ.
Ino cẩn thận thay băng, xé bọc thuốc, rửa bằng nước ấm. Ngón tay cô dịu nhẹ, không run. Không câu nệ. Không sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!