Ngày lại ngày, Naruto kiên trì rèn luyện bài tập tưởng như vô nghĩa:
Rút kiếm — tra kiếm.
Rút kiếm — tra kiếm.
Lặp đi lặp lại, cho đến khi từng động tác ăn sâu vào từng thớ cơ, từng nhịp thở, từng nhịp đập trái tim.
Bàn tay cậu chai sần, những ngón tay tê rần, đôi cổ tay sưng tấy.
Mỗi lần siết chuôi kiếm là mỗi lần cảm giác đau buốt như có hàng ngàn mũi kim cắm sâu vào xương.
Nhưng Naruto không kêu than.
Không do dự.
Không bỏ cuộc.
Dường như, Naruto không nhận ra — hoặc có lẽ, trong thâm tâm, cậu đã lờ đi — rằng bản thân mình đã dần dần tách ra khỏi lịch trình tu luyện thường ngày của Đội 7.
Những buổi huấn luyện chung, những bài tập phối hợp chiến thuật giữa đồng đội — tất cả, đối với Naruto giờ đây chỉ còn là nghĩa vụ phải thực hiện khi có nhiệm vụ thực chiến.
Thay vì hội họp cùng Sasuke và Sakura để cùng nhau rèn luyện như trước kia, cậu chỉ lặng lẽ xuất hiện khi có lệnh tập hợp.
Và sau đó, cũng lặng lẽ biến mất.
Mối liên kết từng mong manh nhưng đầy hy vọng giữa ba người đồng đội trẻ tuổi... bắt đầu xuất hiện những vết nứt li ti, như những vết rạn trên tấm kính chịu áp lực quá lớn.
Sasuke, Sakura — dù không nói ra — nhưng dần dần cũng cảm nhận được khoảng cách lạnh lẽo hình thành giữa họ và Naruto.
Kakashi — với đôi mắt từng trải và trái tim nhạy bén — đã sớm nhận ra sự thay đổi đó.
Nhưng khi anh định đưa tay kéo lại, thì sợi dây đã trượt khỏi tầm với.
Quá muộn.
Quá muộn để hàn gắn một cậu bé đã chọn bước đi trên con đường cô độc — dưới sự dẫn dắt của một linh hồn còn cô độc hơn bất kỳ ai.
Trong tâm trí Naruto, Vergil đứng đó, như một pho tượng bất động, lặng lẽ chứng kiến sự lột xác ấy.
Cho tới một ngày kia, khi 1000 lần rút kiếm và tra kiếm hoàn tất, khi Naruto dù nhắm mắt cũng có thể xuất kiếm như phản xạ bản năng —
Vergil mới bước tới.
Ánh sáng xanh lạnh quét qua không gian tâm trí khi Yamato lóe lên trong tay anh.
"Đủ rồi," Vergil trầm giọng.
"Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi... cách sử dụng kiếm như một vũ khí thực sự."
Naruto siết chặt thanh kiếm tập luyện — một bản sao của Yamato mà Vergil tạo ra trong tâm trí cậu — đôi mắt xanh ánh lên sự quyết tâm cháy bỏng.
Vergil bước tới, mỗi bước chân là một luồng áp lực vô hình đè nặng lên không khí.
"Nghe kỹ, Naruto," Vergil bắt đầu, giọng nói sắc như lưỡi kiếm trần.
"Kiếm thuật không phải là trò múa may màu mè.
Nó là nghệ thuật tối giản — mỗi nhát kiếm đều mang ý chí giết chết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!