Chương 259: Hòa nhập

Sáng hôm sau, cả nhóm Dante lần đầu tiên bước ra phố với tư cách "cư dân chính thức" của Konoha. Dưới ánh nắng, làng Lá nhộn nhịp một cách kỳ lạ: những hàng quán mở cửa, tiếng trẻ con chơi đùa vang khắp ngõ nhỏ, còn những shinobi thì qua lại với dáng vẻ nghiêm nghị.

Dante chống tay lên hông, thở dài khoái chí:

"Cuối cùng cũng không còn phải chui lủi. Cảm giác đi đường đường chính chính thế này dễ chịu thật."

Trish liếc sang: "Ừ, mà lần này cố gắng đừng gây chuyện… ít nhất là trong hôm nay."

"Tôi gây chuyện lúc nào chứ?" – Dante nhăn mặt, trong khi Lady và Nico đồng loạt "hm" ra vẻ đồng tình với Trish.

Kyrie thì hồn nhiên nhìn quanh, mắt sáng rực:

"Đẹp quá… giống như một thị trấn yên bình trong truyện cổ tích vậy."

Trong lúc nhóm còn tán gẫu, Nero bực bội vì ánh mắt dân làng cứ đổ dồn vào họ. Một bà chủ quán rau len lén nhìn Red Queen, rồi thì thầm với hàng xóm:

"Cái thanh kiếm kia… to thế kia thì làm sao nấu ăn được?"

Nico cười khúc khích: "Cũng có lý đấy, Nero. Cậu thử dùng Red Queen thái rau xem nào?"

"Im miệng." – Nero gắt, mặt đỏ lên trong khi Dante cười phá.

Cả nhóm đi ngang qua sân huấn luyện. Đám genin đang tập shuriken, thấy Dante vác Devil Sword trên lưng thì mắt sáng như sao:

"C

-chú ơi! Cho tụi cháu xem kiếm được không?!"

Dante nghiêng đầu, nhếch mép: "Muốn xem hả? Nhưng cẩn thận, chỉ nhìn thôi chứ không nghịch được đâu."

Anh rút nửa thanh gươm ra, ánh sáng lóe lên khiến đám nhóc "Woooaa!" đồng thanh trầm trồ. Gần đó, thầy huấn luyện nhăn mặt: "Này, đừng làm hư bọn trẻ con của tôi chứ!"

Trong khi đó, Trish và Lady lại bị mấy chuunin nhòm ngó. Một anh chàng đỏ mặt, lắp bắp:

"Họ… họ là kunoichi mới à? Đẹp quá…"

Trish nheo mắt, cười tinh nghịch: "Kunoichi à? Nghe cũng hay đó, Lady, thế bọn mình có nên nhập hội không?"

Lady khoanh tay, cười nhạo: "Đừng có lôi tôi vào mấy trò đùa của cô."

Cuối ngày, cả nhóm ngồi nghỉ ở Ichiraku ramen. Ông chủ hăng hái bê ra cả chồng bát, còn Dante thì vừa ăn vừa khen nức nở. Naruto đi ngang, bắt gặp cảnh này thì chỉ lắc đầu cười bất lực.

"Xem ra… họ hòa nhập nhanh hơn mình nghĩ." – cậu nghĩ thầm.

Tiến trình hòa nhập của nhóm Dante tại Konoha nhanh hơn tất cả mọi người tưởng tượng.

Dante thì khỏi phải nói, cả ngày chẳng có việc gì làm ngoài việc lượn lờ khắp làng. Đặc biệt, cái nơi mà anh lui tới nhiều nhất không đâu khác ngoài Ichiraku Ramen. Chỉ sau hai ngày, ông chủ Teuchi và Ayame đã coi Dante như khách quen ruột.

Ngồi chồm hổm trên ghế, Dante vừa húp bát ramen thứ ba vừa rên rỉ khoái trá:

"Trời ơi… cái này ngon hơn pizza nhiều! Nếu mà có thêm kem dâu tráng miệng thì đúng chuẩn thiên đường rồi!"

Teuchi đỏ mặt tự hào, còn Ayame thì cười khúc khích: "Ngài đúng là khách hàng dễ thương nhất mà tiệm từng có."

Trong khi Dante chìm trong biển mì, thì Trish và Lady lại… bất ngờ được kéo vào chương trình huấn luyện của các nhóm shinobi trẻ. Ban đầu, đó chỉ là sự tò mò của mấy genin khi nhìn thấy hai người phụ nữ cao ráo, khí chất mạnh mẽ. Nhưng sau khi chứng kiến Lady bóp nát bia tập gỗ bằng một cú súng lục Ebony & Ivory bắn thẳng, và Trish tung ra vài đường võ cơ bản khiến genin ngã chổng vó, mấy thầy hướng dẫn… lại nghiêm túc mời họ tham gia trợ huấn.

Lady chống nạnh, mắt sắc như dao:

"Được rồi, mấy đứa! Thể thuật không phải chỉ là sức mạnh. Phải có kỹ năng, sự quyết đoán, và quan trọng nhất… là không được run tay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!