Chương 258: Anh em gặp mặt

Dante liếc sang Naruto, giọng chậm rãi nhưng rõ ràng để Vergil nghe thấy:

"Vậy ra… anh nói với học trò mình là em vô dụng, bất cần đời và hay gây rắc rối hả?"

Vergil không đổi sắc mặt, đáp gọn:

"Anh chỉ nói đúng sự thật thôi, Dante."

Khóe miệng Dante co giật. "Anh đúng là biết cách làm em thấy tự hào ghê."

Phía sau, Lady và Trish cố giữ vẻ nghiêm túc nhưng hoàn toàn thất bại. Lady khoanh tay, gật gù: "Nghe cũng… đúng phết."

Trish bật cười khúc khích: "Chuẩn không cần chỉnh."

Dante quay lại liếc hai người, ánh mắt kiểu "Rồi lát mấy người biết tay tôi", nhưng Kyrie và Nico chỉ mỉm cười hiền lành.

Nero thì đứng yên, nhìn Vergil từ đầu đến chân, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khó tả.

"Ông già… vẫn sống khỏe nhỉ." – cậu lầm bầm. Vergil chỉ liếc sang một cái, không nói gì.

Naruto lúc này quay người, giọng dứt khoát:

"Giải tán! Không có gì để xem nữa."

Đám đông shinobi và dân làng tò mò lập tức rút đi, vài ánh mắt vẫn ngoái lại hiếu kỳ. Khi con phố đã yên ắng, Naruto quay sang nhóm Dante:

"Đi theo tôi. Chúng ta sẽ nói chuyện ở chỗ riêng tư hơn."

Dante nhún vai, lẩm bẩm: "Phong thái không khác gì ông anh mình…" rồi ra hiệu cho nhóm mình đi theo. Vergil sải bước bên cạnh Naruto, còn Nero, Lady, Trish, Nico và Kyrie nối gót phía sau, bỏ lại con hẻm vẫn còn dấu vết tan hoang của trận giao tranh vừa rồi.

Về đến dinh thự của nhà Naruto, cả nhóm được dẫn vào một gian phòng rộng, bàn trà đã bày sẵn. Không khí bên trong yên tĩnh hơn hẳn con phố ồn ào lúc nãy.

Dante ngồi phịch xuống ghế, ngả lưng một cách thoải mái rồi đưa tay ra hiệu:

"Được rồi, để tôi giới thiệu. Đây là nhóm của tôi – Lady, Trish, Nico và Kyrie. Còn thằng nhóc đang làm mặt khó chịu kia là Nero

- con trai của anh tôi."

Anh liếc sang Vergil, khóe môi nhếch nhẹ:

"Anh trai của em, dù hồi trẻ… không đáng tin cho lắm—" Dante cố nhấn mạnh, "—nhất là vụ bỏ con…"

Nói đến đây, Nero lập tức liếc sang Vergil, ánh mắt tối lại.

"…nhưng phải công nhận một điều, anh rất có tài trong việc nuôi dạy học trò." Dante chỉ thẳng vào Naruto, giọng vừa đùa vừa thật:

"Mấy người nhìn xem, phong thái của cậu nhóc tóc vàng này chẳng khác gì – như đúc từ một khuôn. Từ ánh mắt, sự lạnh lùng cho đến cái kiểu cao ngạo."

Trish bật cười khẽ, gật gù đồng tình. Lady cũng mỉm cười: "Cũng đúng."

Nico chống cằm, quan sát Naruto từ trên xuống dưới, cũng gật đầu: "Đúng là có vibe y chang."

Kyrie thì không để ý nhiều đến cuộc nói chuyện, đôi mắt cô chậm rãi quan sát xung quanh căn phòng, từ những cuộn tranh treo tường cho đến từng vật trang trí nhỏ.

Nero khoanh tay, ngồi dựa vào ghế, trong lòng có chút ghen tị. Dù không nói ra, nhưng cậu biết Naruto đã được ở bên Vergil và học hỏi nhiều hơn Nero từng có cơ hội. Cảm giác ấy khiến cậu nhìn sang Naruto với một tia khó chịu mơ hồ.

Vergil vẫn im lặng, chỉ rót trà, như thể chẳng hề để tâm đến những lời Dante nói hay những ánh mắt quanh mình.

Nero khoanh tay, dựa người ra sau, nheo mắt nhìn Vergil:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!