Ngay lúc không khí trong động còn lặng nặng, một luồng chakra đỏ sẫm từ bụng Naruto đột ngột tuôn ra.
Ầmmm—
Một hình thể cáo nhỏ cao bằng đùi người lớn hiện lên. Chín chiếc đuôi mềm dài rũ xuống, lông đỏ sẫm rực như lửa, mắt vàng nheo nheo quan sát.
Kurama.
Naruto liếc nhìn xuống, khóe miệng khẽ co giật:
"…Ngươi cũng phải ra đây góp chuyện?"
Kurama khịt mũi, giọng trầm đục nhưng hạ xuống vài phần cảnh giác:
"Hừ. Chuyện lớn thế này, bổn đại gia không muốn đứng ngoài."
Hanabi vừa nhìn thấy con cáo nhỏ liền trợn tròn mắt.
"D…dễ thương quá…"
Kurama nheo mắt:
"Gì?"
Hai mắt Hanabi sáng rực, không thèm hỏi ý kiến ai, nhào tới một phát ôm chặt nó vào ngực.
"Trời ơi… mềm quá… ấm quá… dễ thương quá!"
Kurama cứng đờ, đuôi dựng ngược. Nó liếc qua Naruto, rồi nhìn lên Hagoromo, mặt đầy bất lực. Nhưng rốt cuộc… nó không cảm thấy chút ác ý nào từ cô bé nhỏ.
"…Hừm. Tạm thời… cứ để vậy."
Hanabi hí hửng dụi mặt vào đám lông đỏ.
Hagoromo khẽ cười. Ánh mắt già nua trầm tĩnh nhìn Kurama.
"Kurama… đã lâu không gặp."
Kurama hừ khẽ, quay đầu nhìn lão, giọng trầm nhưng không còn gai góc:
"Chào… bố già."
Hagoromo thở ra rất nhẹ, khóe môi nhếch lên một nụ cười dịu:
"Có vẻ… con đã có nhiều bước tiến… về lòng tin."
Kurama khựng lại, hai tai cụp nhẹ, giọng hạ xuống một tông, lẩm bẩm:
"…Hừ. Chuyện… không đáng nói."
Hanabi ôm chặt hơn, cười toe:
"Dễ thương thật mà!"
Naruto xoa trán, nhìn lên Hagoromo:
"Xin lỗi. Em gái này… không cản được."
Hagoromo chỉ lắc đầu, cười hiền như một ông lão bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!