Chương 192: Lục Đạo Tiên Nhân

Hagoromo nhìn thẳng vào Naruto, giọng trầm, nặng như đá đè ngực:

"Ngươi… là kẻ được định sẵn sẽ mang gánh nặng giải thoát… hoặc lặp lại bi kịch của hai dòng máu."

Naruto nheo mắt, giọng khàn khàn:

"Vậy… đó là số mệnh tôi không thể từ chối?"

Hagoromo lắc đầu, nụ cười nhạt như gió:

"Không. Ta từng nghĩ vậy. Nhưng… đáng tiếc, hơn mười sáu năm rưỡi trước… đã có một bước ngoặt xảy ra."

Lão khẽ quay đầu, ánh mắt Rinnegan xoáy sâu:

"Từ khoảnh khắc đó… số mệnh của ngươi không còn đi theo tuyến đường định sẵn."

Naruto trầm mặt. Kurama trong lồng ngực gầm trầm, nhưng không nói.

Hagoromo hít một hơi thật sâu, rồi đột ngột nhìn thẳng vào bụng Naruto.

"Và… ta đoán… chuyện này có liên hệ rất lớn tới ngươi… đúng không? Người lạ mặt?"

Không khí trong hang động như đóng băng.

Jiraiya cau mày:

"Kẻ… lạ mặt?"

Hinata nắm chặt tay Naruto, giọng run:

"Là…ai?"

Itachi nghiêng đầu, Sharingan chậm rãi mở hết ba câu ngọc:

"…Có thứ gì đó đang tồn tại trong cơ thể cậu."

Sai nuốt khan:

"Không phải Cửu Vĩ sao?"

Một giây yên lặng căng như sợi dây sắp đứt.

Đột nhiên — ầm!

Từ bụng Naruto, một luồng sáng xanh bùng lên dữ dội. Ánh sáng quét ngang trần động, khiến tất cả phải nheo mắt.

Naruto thở dài:

"Vậy là… cuối cùng cũng muốn lộ mặt sao, sensei?."

Luồng sáng xanh vỡ tung thành từng dải quang tuyến lượn xoắn, rồi tụ lại phía trước.

Ầmmm—

Ánh sáng ngưng kết thành một thân ảnh cao lớn. Mái tóc dài trắng bạc rũ xuống vai, áo choàng xanh đậm tung bay lặng lẽ. Tay phải nắm chuôi một thanh kiếm dài – sống kiếm đen tuyền, vỏ xanh lục nhạt lửa, vầng kiếm ý lạnh lẽo quét qua không khí.

Người đàn ông đó… từ tốn mở mắt.

Đôi mắt xám lạnh, vô cảm, nhưng sâu thẳm chứa thứ kiêu ngạo bẩm sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!