Chương 13: Cố gắng trong vô vọng

Một ngày dài nữa lại trôi qua tại Học viện Ninja, và khi trở về nhà, Naruto cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Dù đã cố gắng hết sức, nhưng cậu vẫn không thể làm chủ được chakra của mình. Mỗi khi cậu cố gắng thực hiện các kỹ thuật, chakra cứ như một con sóng dập dềnh, không bao giờ ổn định, khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa. Naruto ngồi xuống sàn nhà, tay vuốt mặt, cảm giác thất bại lại một lần nữa ùa về.

Naruto đã luyện tập suốt cả ngày, thử đủ mọi cách để làm chủ chakra, nhưng mỗi khi cậu nghĩ mình đã làm đúng, mọi thứ lại không như mong muốn. Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ: "Mình phải làm được! Mình không thể để mọi người lại nhìn mình như kẻ thất bại." Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cậu vẫn không thể cảm nhận được sự hòa hợp trong cơ thể mình.

Cảm giác thất vọng ngày càng tăng lên, và Naruto không thể làm gì khác ngoài việc nhìn vào bàn tay mình, lòng đầy sự nghi ngờ và mệt mỏi. Dù cậu đã cố gắng, nhưng chakra cứ mãi không chịu nghe theo ý muốn của cậu.

Trong lúc đó, giọng Vergil lại vang lên trong tâm trí Naruto, lạnh lùng và đầy sự khinh bỉ. "Ngươi thật là một kẻ lạ lùng. Chakra của ngươi không phải là vấn đề. Vấn đề là ngươi không biết cách làm chủ nó."

Naruto ngẩng đầu lên, thở hổn hển. "Cậu lại nói cái gì vậy?" cậu hỏi, giọng đầy khó chịu. "Tôi đã cố gắng hết sức rồi mà!"

Vergil không hề nhân nhượng, giọng anh thậm chí còn lạnh lùng hơn. "Sức mạnh của ngươi không nằm ở việc cố gắng một cách vô thức. Ngươi phải học cách điều khiển chakra của mình, không phải để nó điều khiển ngươi."

Naruto quay lại nhìn vào lòng bàn tay mình, cảm giác bực bội dâng lên trong lòng. Cậu không thể phủ nhận rằng lời nói của mà mình nghe được rất có lý. Nhưng làm sao cậu có thể làm được điều đó? Làm sao để kiểm soát được thứ năng lượng mà cậu chưa bao giờ thực sự hiểu rõ?

"Chakra của ngươi có thể giống như một con dòng nước. Ngươi không thể gò bó nó, nhưng cũng không thể để nó tuôn trào một cách vô kiểm soát." Vergil tiếp tục, giọng anh bình thản nhưng lại chứa đựng sự uy nghiêm khó chối cãi. "Ngươi phải học cách dẫn dắt dòng chảy của nó."

Naruto cảm thấy có chút lo lắng. "Làm sao tôi có thể dẫn dắt chakra nếu tôi không biết cách nào?" cậu hỏi, cảm giác như mình đang đứng trước một bức tường vô hình không thể vượt qua.

"Hãy tập trung vào cơ thể mình. Cảm nhận từng dòng chakra di chuyển qua người. Ngừng cố gắng ép buộc nó. Chỉ cần cảm nhận và để nó tuôn chảy tự nhiên." Vergil nói, nhưng có một sự lạnh lùng rõ rệt trong giọng anh, như thể anh đã chờ đợi một người như Naruto học cách này từ lâu rồi.

Naruto hít một hơi thật sâu, nhìn vào tay mình, cố gắng tập trung vào cơ thể. Cậu nhớ lại những lời mà Vergil vừa nói, nhưng thay vì cố gắng ép buộc chakra, cậu bắt đầu làm theo cách khác. Cậu không nghĩ về việc phải làm gì, chỉ đơn giản là cảm nhận. Cảm nhận từng hơi thở, cảm nhận sự di chuyển của chakra trong cơ thể mình.

Một chút động đậy trong Naruto đã xảy ra. Những cảm giác mà trước đây cậu chưa bao giờ chú ý đến bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Chakra không phải là thứ phải bị ép buộc, mà là một dòng chảy, như một dòng nước tự do.

Cậu cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt. Những cảm giác đó, dù chỉ là một thoáng qua, đã khiến Naruto có thêm niềm tin vào bản thân. Hơi thở của cậu trở nên đều đặn hơn, tay cậu cũng dần dần bắt đầu cảm thấy ấm áp hơn khi dòng chakra bắt đầu ổn định trong cơ thể. Đó không phải là một sự chuyển động mạnh mẽ như trước đây, mà là một sự kết nối nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ.

"Cảm nhận được rồi, phải không?" Vergil lên tiếng, như thể đã biết trước kết quả. "Ngươi phải học cách duy trì trạng thái này. Đừng để sự lo lắng làm cản trở quá trình này."

Naruto không nói gì, chỉ cảm nhận dòng chakra đang tuôn chảy trong cơ thể mình. Cậu chưa bao giờ có cảm giác như vậy trước đây, khi mọi thứ không còn rối ren mà trở nên mượt mà hơn. Cảm giác này, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, khiến Naruto có thêm niềm tin rằng mình có thể làm được.

Cậu đứng dậy, dù cơ thể vẫn còn mệt mỏi, nhưng một phần trong lòng Naruto cảm thấy nhẹ nhõm. Vergil có lý. Cậu không phải cố gắng kiểm soát chakra một cách gượng ép, mà phải để nó tuôn chảy tự nhiên. Và dần dần, cậu sẽ học cách làm chủ chính mình.

Naruto mỉm cười, mặc dù vẫn còn chút lo lắng trong lòng, nhưng cảm giác hy vọng đang dâng lên trong cậu. Cậu biết rằng đây chỉ mới là bước đầu tiên trên con đường dài phía trước.

"Mình sẽ làm được..." Naruto thầm nói, tự nhủ với bản thân. "Mình sẽ làm được!"

Nhưng ngay khi Naruto cảm thấy như mình đã nắm bắt được điều gì đó, không gian xung quanh cậu lại thay đổi một lần nữa. Lần này, không phải là dòng chakra trong cơ thể, mà là một thứ gì đó khác – một vết rách trong không gian như một lỗ hổng, một thứ gì đó đang kéo cậu vào.

Naruto cảm thấy một cơn lốc xoáy năng lượng mạnh mẽ cuốn lấy mình. Trước khi cậu có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu bị hút vào trong không gian tối tăm, và ngay sau đó, mọi thứ xung quanh cậu biến mất.

Khi Naruto mở mắt, cậu không còn ở trong phòng mình nữa. Cậu đứng giữa một không gian hoàn toàn khác, một không gian trống rỗng và tối tăm. Bóng tối bao trùm khắp mọi nơi, nhưng giữa không gian ấy, một hình bóng rõ ràng dần hiện lên. Đó là một người đàn ông cao ráo, mặc bộ áo choàng xanh lam, với mái tóc bạc và một ánh nhìn sắc bén. Đó chính là Vergil.

Naruto ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào người đối diện.

"Chào mừng ngươi đến không gian phong ấn, Naruto. Đây là nơi linh hồn ta và ngươi có thể gặp nhau mà không bị cản trở." Vergil nói, giống như thể anh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

Naruto hoang mang, không biết phải phản ứng thế nào. "Không gian phong ấn? Ông là ai?" cậu hỏi, lùi lại một bước.

Vergil mỉm cười nhạt, không có chút cảm xúc nào trên gương mặt. "Ta là một phần trong ngươi. Ngươi sẽ biết nhiều hơn về ta sau này nếu như ngươi cố gắng. Còn bây giờ, ngươi chưa xứng đáng được biết tên của ta."

Câu nói của Vergil không hề có sự an ủi hay khích lệ, mà chỉ là sự thật lạnh lùng. Naruto nhận ra rằng, để có thể trở thành ninja vĩ đại, cậu sẽ phải đối mặt với những thử thách mà không ai khác có thể giúp đỡ.

"Bây giờ, ta sẽ dẫn ngươi tới gặp tác nhân chính khiến ngươi không thể kiểm soát được chakra."

Vergil búng tay một cái, hai người lại biến mất tại chỗ và đến một nơi khác. Trong không gian phong ấn tĩnh lặng và đầy bóng tối, Naruto đang đối diện với Cửu Vĩ, con quái vật khổng lồ với chín chiếc đuôi. Naruto cảm thấy chân tay mình như tê liệt, không thể tiến lên, chỉ có thể đứng yên, nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Cửu Vĩ với sự sợ hãi.

"Lại đây, Naruto... Ta sẽ ăn thịt ngươi, đứa trẻ ngốc nghếch." Cửu Vĩ gầm lên, giọng nó vang vọng trong không gian, nghe như tiếng sấm rền. Những đuôi khổng lồ vung vẩy, cuốn lấy không gian, tạo thành một sức hút mạnh mẽ như muốn kéo Naruto lại gần. Một phần trong Naruto cảm thấy sợ hãi, và cơ thể cậu dường như không thể nhúc nhích.

Naruto lùi lại một bước, cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng. "Không... đừng lại đây!" Naruto thét lên, nhưng tiếng nói của cậu chỉ như cơn gió yếu ớt giữa không gian mênh mông. Cậu nhìn vào Cửu Vĩ, trong lòng đầy sự hoang mang và sợ hãi. Cậu không thể chịu đựng được sự hiện diện đáng sợ của con quái vật đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!