Chương 1: Từ Quỷ giới tới Nhẫn giới

Trái đất, tại Quỷ giới

Cây Qliphoth, với những nhánh cây vươn ra từ Quỷ giới để lên bề mặt Trái Đất, như một vết thương khổng lồ. Từ những nhánh cây này, sự đau đớn và tàn ác đã lan rộng, ảnh hưởng đến mọi thứ.

"Chà! Cái thứ này to thật. Ông anh tính đền bù nó cho cái gì hả?" Dante, với ánh mắt tinh nghịch, liếc nhìn Vergil. Mặc dù mệt mỏi, anh vẫn không bỏ được thói quen của mình. Anh vui vẻ nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại không che giấu được sự lo lắng. Anh biết rằng sau cuộc chiến này, họ vẫn chưa thể thực sự yên tâm.

Vergil chỉ im lặng nhìn về phía cây Qliphoth cười lạnh. "Đúng thế, thay thế cho sự bất tài của chú em."

"Mà nhân tiện thì… Bắt chuyện với ông con trai cảm giác thế nào?" Dante cười mỉa.

"Giữa hai người chúng ta thì không cần thiết phải bắt chuyện". Vergil đáp lại, giọng điềm tĩnh.

"Chà chà… Với cái giọng điệu kiêu ngạo thế kia thì chắc ông anh không bao giờ gặp được cháu nội của mình rồi." Dante tinh nghịch nói.

Vergil bực tức rút kiếm chĩa vào Dante. "Đủ rồi! Ta không muốn nghe nữa!"

"Giờ thì… chú xem anh thể hiện đây"

Dante cười cười. "Ông anh cướp lời của em rồi."

Nói xong, Dante và Vergil cùng rút kiếm, vận hết sức mạnh chém thẳng vào cây Qliphoth.

KẸT! KẸT! KẸT! ẦM!

Từng âm thanh chói tai vang lên trong không gian tĩnh lặng. Cây Qliphoth khổng lồ dần dần rơi rụng, Cùng với một tiếng nổ chát chúa, ngọn cây quỷ giờ chỉ còn trơ lại gốc.

Cả hai anh em nhìn vào thành quả của mình, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Vậy là không thế lực nào có thể trồi lên Trái Đất từ Quỷ giới được nữa. Đột nhiên, Vergil vung kiếm chém về phía Dante.

Nụ cười Dante vụt tắt, anh vung Devil Sword Dante ra đỡ.

Keng!

Dante lại nở nụ cười quen thuộc. "Chà, lại một hiệp nữa hả? Chắc chắn là trận chiến này chưa kết thúc đúng không, ông anh? Em biết rõ anh chưa hài lòng đâu. Chiến đấu với ông anh nhiều năm thế rồi, em đọc ông anh như một cuốn sách!"

"Chú em, đừng quá tự mãn," Vergil nói, đôi mắt anh vẫn không thay đổi, nhưng có thể thấy được sự thừa nhận trong cách anh đối phó với Dante. "Chú em vẫn còn nhiều thiếu sót lắm, để anh dạy cho chú một vài đường cơ bản! Chết đi"

Dante lại tung người lên cao, đâm ra một nhát nhanh như chớp. Vergil hơi biến sắc mặt, nhưng cũng lấy thân kiếm đón đỡ.

Keng!

Hai thanh kiếm chạm nhau vang lên một âm thanh chát chúa cùng với những tia lửa lóe lên. Vergil bị đẩy đùi lại gần chục mét.

Dante hạ xuống đất, khẽ phủi bụi trên người, giơ một ngón tay lên cười đắc ý.

"Ha ha! Dante ghi điểm! Em dẫn trước một bàn!"

Vergil cũng đứng dậy, nghiến răng. "Chú học đếm ở đâu vậy, chúng ta đang hòa!"

Đúng lúc đó, từ trong bóng tối của Quỷ giới, một âm thanh kỳ lạ vang lên. Những con quỷ, kẻ mà cả hai đã từng chiến đấu trước đây, bắt đầu xuất hiện. Số lượng của chúng ngày càng đông, và chúng không có ý định bỏ đi. Sự bình yên chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi những thử thách khác lại ập đến.

Dante nở nụ cười tinh nghịch, anh vừa đánh nhau vừa nói với Vergil. "Thôi nào, ông anh biết ngày trước em rất giỏi Toán mà."

Vergil không cũng cười chế giễu: "Lạ thật! Từ lúc có trí nhớ tới giờ, anh chưa biết chú có thể đếm đấy. Thừa nhận đi Dante, anh giỏi hơn chú nhiều."

"À đúng rồi." Dante gật đầu, rồi quay sang nhìn Vergil với ánh mắt đầy châm chọc. "Nhưng mà, ông anh, lâu rồi không nghe anh nói câu đó. Lại đây, nói như xưa đi, kiểu như..."

Vergil nhìn anh với ánh mắt không thay đổi, không một chút cảm xúc. "Đừng hòng bắt anh nối lời đó." Lời nói của Vergil lạnh lùng, đầy sự kiên quyết. Anh đã từ lâu không muốn lặp lại những câu nói ấy, dù rằng nó chỉ là một phần của quá khứ.

Dante không ngừng cười, như thể không quan tâm lắm. Anh nhún vai và vung tay, rút súng Ebony & Ivory từ thắt lưng. "Vậy thì thôi, không có gì vui nữa." Anh cười lớn, rồi bất ngờ nâng súng lên, nhắm vào những con quỷ đang tiến đến. "Jackpot!" Anh hô lớn, âm thanh vang vọng trong không gian như một lời tuyên chiến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!