Chu Tự Hằng nhẹ nắm lấy cằm Minh Nguyệt, để cô bé ngẩng đầu lên.
Di động của cậu và cốc trà sữa đã hết cùng bị rơi xuống đất, phát ra tiếng động mạnh.
Nhưng lúc này, không có người nào quan tâm.
Trong phạm vi tầm nhìn của cậu chỉ có duy nhất đôi môi đỏ mọng của Minh Nguyệt, trong ánh sáng mờ tối, đôi môi ấy vô cùng đẹp và quyến rũ.
Mẹ kiếp!
Thèm chết đi được!
Hơi thở của Chu Tự Hằng trở nên nặng nề, mạnh mẽ cúi đầu hôn lên môi Minh Nguyệt.
Vẫn còn một chút hương vị trà sữa đọng lại trên môi cô bé, ngọt ngào và mềm mại.
Cậu dùng lực mút mấy cái, răng cắn nhẹ vào môi dưới Minh Nguyệt.
Lúc này đây cậu bộc lộ hết bản năng săn mồi của mình, một tay lướt từ trên mặt Minh Nguyệt xuống, ôm chặt lấy eo cô bé.
Lớp da cừu được ngụy trang bên ngoài đã bị lột ra, hiện giờ Chu Tự Hằng chẳng khác nào một con dã thú đang cực kì đói bụng.
Dường như muốn cắn nuốt môi Minh Nguyệt vào bụng luôn vậy.
"không ăn được đâu…" Minh Nguyệt yếu ớt giãy dụa, đáng thương cầu xin.
một tay cô bé nắm chặt áo khoác Chu Tự Hằng, một tay cầm di động, các đầu ngón tay trắng nõn, móng tay hồng hào.
Minh Nguyệt nhắm chặt hai mắt, cô bé vừa thấy sợ lại vừa thấy kích động, cảm xúc kì diệu bao phủ toàn thân.
Tê tê dại dại.
không ăn được đâu?
Chu Tự Hằng đang nhẹ cắn hai cái vào môi cô bé thì lại bị câu nói kia chọc cười.
"anh làm sao mà bỏ được em đây…" Giọng nói trầm khàn, tiếng thở dốc nặng nề, "cô bé ngốc."
Chu Tự Hằng vẫn dán chặt môi Minh Nguyệt, cầm hai tay cô bé vòng qua eo mình.
Đầu lưỡi Chu Tự Hằng khẽ quét qua môi Minh Nguyệt như một sợi lông vũ, cực kì kiên nhẫn và dịu dàng, sợ không cẩn thận sẽ làm cô bé đau.
Cậu mổ nhẹ một cái rồi tách ra, nhìn vào đôi môi đang mím chặt của Minh Nguyệt.
"Cho anh nếm thử vị trà sữa đi, Tiểu Nguyệt Lượng, mở miệng ra nào." Giọng của cậu đã trở nên khàn đục, nhưng vẫn rất dễ nghe.
Minh Nguyệt giống như bị đầu độc, hoàn toàn mất đi tâm trí, mơ mơ màng màng làm theo.
Đối với chuyện tình cảm, Chu Tự Hằng không thông thạo lắm, thậm chí có thể coi là một trải nghiệm mới lạ, tất cả đều là bản năng.
Cậu đã thấy điều này trong giấc mơ rất nhiều lần rồi, cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Nụ hôn này vô cùng triền miên, khiến cho đầu óc Minh Nguyệt trở nên hỗn độn, trong lòng vừa vui vừa ngọt ngào.
cô bé hoàn toàn bị chìm đắm rồi.
Giống như bị nghiện vậy.
Chu Tự Hằng không sợ làm phiền đến người khác, cùng Minh Nguyệt môi kề môi, lưỡi cuốn lấy, cọ sát lẫn nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!