Chương 47: (Vô Đề)

Chu Tự Hằng huýt sáo một cái, để cho Minh Nguyệt đúng lúc vừa đi xuống lầu nghe thấy.

cô bé nghiêng đầu nhìn Chu Tự Hằng, gương mặt xinh xắn với hai má lúm đồng tiền nhỏ, cùng với cục len tròn đáng yêu trên đầu, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, bàn tay giơ lên vẫy vẫy với cậu.

Mẹ kiếp!

Đúng là…

Chu Tự Hằng không nghĩ ra từ gì để hình dung, cậu đẩy Bạch Dương đứng ra xa một chút, từ trên lan can nhảy xuống, đứng thẳng người gọi: "Hoa hồng nhỏ mau tới đây nào."

Cậu vẫn còn chưa hoàn hồn được, nên liền thuận miệng gọi Minh Nguyệt là "Hoa hồng nhỏ".

Minh Nguyệt đứng im tại chỗ, sửng sốt hồi lâu.

cô bé cắn môi suy nghĩ, tay lại đưa lên đầu sờ sờ, sờ một lúc lại nhìn xung quanh một lượt, sau đó chớp mắt với Chu Tự Hằng.

"Để anh tự tới vậy!" Chu Tự Hằng dở khóc dở cười, bước nhanh đến giúp cô bé chỉnh lại cái mũ bị lệch.

"Đừng có nói với anh là em thật sự tưởng trên đầu mình mọc hoa hồng đấy nhé?" Cậu cúi đầu nói, thuận tay cầm cặp sách cho cô bé.

Minh Nguyệt không trả lời.

Chu Tự Hằng trêu chọc kéo cái mũ len của cô bé, bao kín hai tai cô bé lại, Minh Nguyệt lập tức giải cứu cho hai cái tai, đỏ mặt đáp: "Vâng ạ."

Lại còn "Vâng ạ" nữa?

"Sao em lại đáng yêu như vậy chứ!" Chu Tự Hằng buồn cười nói.

Lúc này trường học đã vắng tanh rồi, các học sinh gần như đã ra về hết.

Chu Tự Hằng rất muốn bóp chặt hai cái má của Minh Nguyệt, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ ngắt nhẹ cục len tròn trên mũ cô bé.

"Cẩn thận không bị người ta nhìn thấy đấy." Minh Nguyệt tránh né, đưa mắt nhìn xung quanh.

"Làm gì có ai." Chu Tự Hằng giơ mấy ngón tay ra, "anh bảo đảm, đến cả dê béo nó cũng đi rồi."

Cậu hất hất cằm ra hiệu, Bạch Dương bị bỏ rơi, ủ rũ đi ra cổng trường, trên người tràn ngập oán khí.

Chu Tự Hằng không hề có một chút áy náy khi đã trọng sắc khinh bạn, cậu lấy hai cái vé xem phim trong túi ra, nâng niu như châu báu đưa đến trước mặt Minh Nguyệt.

"Bọn mình đi xem phim đi! Nhân lúc hôm nay không có giờ tự học buổi tối." Cậu cực kỳ mong đợi nói.

Chu Tự Hằng mặc áo lông đen, trên bả vai treo lỏng lẻo cái cặp sách màu trắng của Minh Nguyệt, dường như nó đang dụ dỗ cô bé tối nay hãy trở về nhà đi.

Chu Tự Hằng hai mắt sáng rực nhìn Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt nắm chặt tay, không dám nhận lấy tấm vé.

cô bé chưa từng nói dối, nghĩ đến việc lúc về nhà phải nói dối bố mẹ, cô bé thật sự không muốn chút nào.

"Đây là lần hẹn hò đầu tiên của bọn mình đấy!" Chu Tự Hằng đã lên kế hoạch từ lâu, cố tình chọn phim tình cảm, tên phim còn là "Hai đứa trẻ vô tư" nữa.

Chu Tự Hằng chống cằm lên vai Minh Nguyệt cọ cọ, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai trắng nõn của cô bé: "Xin em đấy ~"

Minh Nguyệt mềm nhũn cả người, không có sức để đẩy cậu ra.

Hơi liếc mắt một cái là cô bé đã nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của Chu Tự Hằng, cái mặt đẹp trai lúc này nhìn ngây thơ như trẻ con vậy.

Chu Tự Hằng đã bao giờ cầu xin ai chưa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!