Có lẽ vì đêm đã khuya, có lẽ vì hai ly rượu của Bạch Dương có nồng độ cồn mạnh, hoặc cũng có lẽ là trong lòng có nhiều tâm sự, cho nên vừa mới vào được đến phòng mình, Chu Tự Hằng đã lăn ra ngủ.
Cậu ngủ rất say, quần áo còn không thay ra, co quắp nằm trên giường, miệng còn lẩm bẩm nói mớ.
Chu Xung rón rén đi vào phòng con trai, ngồi xuống mép giường, hắn chỉ dám ghé vào ngồi, chứ không để cho đệm lún xuống, mọi động tác đều vô cùng cẩn thận.
Tuyết mới ngừng rơi, nhưng ngoài trời gió vẫn lạnh thấu xương, Chu Xung chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn một chút, sau đó lại đi ra đóng cửa sổ lại.
Trong lúc hắn đang làm, Chu Tự Hằng có hơi nhăn mũi lại, chỉ một cử chỉ nhỏ vậy thôi nhưng cũng khiến Chu Xung giật mình, hắn giơ tay lên ngửi xem trên người mình có mùi thuốc lá hay không, tất nhiên là không có, vì trước đó hắn đã thay một bộ quần áo khác rồi.
Tuổi đã cao, chuyện phải lo nghĩ cũng nhiều hơn, rất nhiều vấn đề trở nên khó giải quyết, một mặt hắn hi vọng con trai có thể hiểu cho mình, hi vọng con trai sẽ trưởng thành và biết suy nghĩ hơn một chút, nhưng mặt khác hắn lại không muốn con trai nhận thức được thế giới tàn khốc của người lớn khi còn quá nhỏ, hắn muốn con trai có một tuổi thơ tươi đẹp dưới sự che chở của hắn.
Trong phòng chỉ có ánh trăng mờ mờ từ khe hở của rèm cửa chiếu vào, trong bóng tối, Chu Xung thấp thoáng có thể trông thấy gương mặt của con trai.
Chu Tự Hằng ngủ rất say, nghiêng người nằm co rúc, cặp lông mi dài hình như hơi ướt, nhìn có vẻ yếu đuối và bất an. Tư thế ngủ này về mặt tâm lý học mà nói thì đó là biểu hiện của sự thiếu hụt cảm giác an toàn.
Chu Xung muốn đưa tay lau mắt cho con, nhưng cánh tay vừa mới đưa ra thì bỗng khựng lại, hồi lâu sau, hắn thu tay về, các ngón tay rũ xuống.
"Tiểu Nguyệt Lượng." Chu Tự Hằng ngủ mơ, trở mình, ôm chặt lấy cái chăn vẫn được gấp gọn rồi khẽ cọ cọ, không biết đang mơ gì mà khiến cho cậu bật cười vui vẻ.
Nụ cười của cậu có cảm giác hơi xấu hổ nhưng vẫn ngọt ngào, miệng hơi giật giật, sau đó lại yên lặng ngủ.
Chu Xung cực kỳ ghen tỵ với Minh Nguyệt, lại thầm trách bản thân lại đi ăn giấm với cô bạn gái nhỏ của con trai, "Đúng là có vợ quên cha." hắn nhỏgiọng nói xong, tâm trạng thoáng cái đã trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, đưa tay nhẹ nhàng cởi áo khoác và áo lông đã ướt nhẹp vì dính tuyết của Chu Tự Hằng ra, thay cho con bộ đồ ngủ rồi đắp chăn cho con.
một loạt hành động làm cho Chu Xung toát mồ hôi hột, hắn nhìn chân tay con, không khỏi nghĩ con hắn lớn nhanh quá, hắn đã không thể ôm được nữa rồi.
Chu Xung cầm quần áo của con đi ra ngoài, sau đó lại vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước nóng, lau mặt cho Chu Tự Hằng, hơi nước nóng làm dậy lên mùi rượu trên người cậu, truyền vào mũi Chu Xung.
Trong lòng hắn cảm thấy hơi chua xót, động tác chậm lại, tiếp tục lau tay cho con trai.
Vết máu đọng lại trên mu bàn tay trắng trẻo của Chu Tự Hằng tạo thành một sự đối lập, làm cho Chu Xung vừa lau mà vừa suýt chảy nước mắt.
Con hắn hắn hiểu, khả năng đánh đấm là do được huấn luyện viên chuyên nghiệp đào tạo mà thành, nên trình độ cực kỳ tốt, mấy năm nay Chu Tự Hằng phản nghịch, gần như ngày nào cũng đi đánh nhau hết trận lớn trận nhỏ, nhưng hắn chưa từng thấy con trai bị thương, ngay cả một vệt máu nhỏ cũng không có.
Nhưng tối nay, Chu Tự Hằng lại bị thương, theo như lời Tưởng Văn Kiệt nói thì còn chảy không ít máu, cả quán bar cũng đã trở thành một mớ hỗn độn.
Người gây sự là hai thanh niên say rượu, Chu Xung tin chắc rằng con trai mình không thể có chuyện đánh không lại bọn họ, vết thương này là do Chu Tự Hằng cố tình làm ra.
Suy nghĩ này khiến cho lòng Chu Xung nhói đau, hắn nhẹ lau tay cho con, không cẩn thận đụng phải vết thương.
"Đau…"
Chu Tự Hằng đột nhiên mở trừng mắt ra, nhìn thấy Chu Xung ngồi bên giường, hai mắt cậu đỏ lên, nét mặt buồn bã.
"Bố." Chu Tự Hằng gọi một tiếng, chắc vì vẫn nghĩ mình đang nằm mơ nên lại nhắm mắt lại, cằm khẽ chà vào chăn, tiếp tục ngủ.
Chữ "Bố" được gọi một cách rất nhẹ nhàng và yếu ớt, là phản ứng theo bản năng, nghe không được rõ lắm, nhưng cũng đủ khiến Chu Xung ấm lòng, hắn lau nước mắt, móc tuýp thuốc mỡ trong túi áo ra rồi thoa cho con.
Xong việc, hắn cúi đầu hôn lên trán con một cái rồi bưng chậu nước nóng đi ra cửa.
Có lẽ vì phòng hơi tối, nên Chu Xung vô ý đụng phải bàn học của Chu Tự Hằng.
trên bàn vẫn chỉ bày đầy các loại mô hình và đĩa CD game, máy tính và điện thoại của Chu Tự Hằng luôn là loại mới nhất, ở dưới ngăn bàn có vài cuốn sách và vở ghi.
Chu Xung sờ lên mấy cuốn sách, lại quay đầu nhìn con trai một chút rồi đi ra ngoài.Chu Tự Hằng tỉnh dậy sau một đêm, ngoài cửa sổ tuyết đã không còn rơi, trời quang mây tạnh.
Cậu khẽ vuốt mi tâm, nằm trên giường một lúc nữa, ngẫm nghĩ hình như mình đã mơ tận hai giấc mơ, vừa mơ thấy Tiểu Nguyệt Lượng, lại vừa mơ thấy Chu Xung.
Cậu không nhớ lắm là mình đã mơ thấy gì về Tiểu Nguyệt Lượng, chỉ nhớ là nó tràn đầy sự ngọt ngào, nhưng đôi mắt đỏ rực đầy tơ máu của Chu Xung thì hoàn toàn không thể biến mất khỏi đầu của cậu được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!