"Bố muốn bàn với con một chuyện." Chu Xung nói, "Bố muốn kết hôn."
Chu Xung dùng hai chữ "Muốn" liên tiếp, giọng nói kiên định, gần như chuyện bàn bạc chẳng qua chỉ nói cho có lệ thôi.
hắn nói muốn kết hôn, nghĩa là sẽ kết hôn, nhất định sẽ kết hôn, không có ý định thay đổi.
Vừa nói ra câu đó, dường như toàn bộ thế giới xung quanh đều trở nên tĩnh lặng.
Bàn tay Chu Tự Hằng chạm vào tách trà Long Tĩnh trên bàn, mặt ngoài tách thì không nóng, nhưng vì tay của cậu hơi run lên, cho nên đã làm nước trà bên trong sánh ra ngoài, chảy vào tay cậu, tạo thành mấy vệt hồng trên mu bàn tay.
Nhưng cậu không thu tay lại, như thể không hề cảm thấy đau đớn, hoặc có lẽ vết thương trong lòng còn đau hơn, cho nên đã khiến cậu bỏ qua vết thương nhỏ trên tay kia.
Chu Tự Hằng từ từ ngồi thẳng dậy, đặt cây đàn ghita sang một bên, yên lặng ngẩng đầu nhìn Chu Xung.
hắn đã hơn bốn mươi rồi, nhưng phần tóc ở hai bên thái dương vẫn đen nhánh, hồi trẻ hắn là một lãng tử phong lưu, thường xuyên liếc mắt đưa tình với mấy cô em xinh đẹp trong bar, miệng ngậm điếu thuốc rồi cười nhếch mép, khóe mắt hiện lên nếp nhăn khi cười. Nhưng những điều đó qua năm tháng lại trở thành một kiểu quyến rũ khó tả, dáng vẻ của hắn khi mặc tây trang rất đẹp, ánh mắt thu hút, phong thái thành thục anh tuấn.
Mặc dù đã có con trai, nhưng Chu Xung vẫn mãi là người đàn ông độc thân có quyền có thế ở Nam Thành, hắn xuất hiện trên rất nhiều trang bìa tạp chí và các tin tức trong ngày, mọi người ca ngợi phong thái của Chu Xung, ca ngợi sự điềm tĩnh ung dung của Chu Xung, cũng có nhiều người quan tâm đến cuộc sống cá nhân của hắn, nhất là phụ nữ, ai cũng rất muốn được trở thành vợ của người đàn ông này.
Chu Tự Hằng cúi đầu nhíu mày.
Chu Xung nhìn dáng vẻ này của con trai, theo bản năng lại muốn hút thuốc, nhưng mở hộp thuốc ra thì chẳng còn điếu nào.
Lúc này hắn mới nhớ là dọc đường về nhà hắn đã hút tận hai bao thuốc, khói nồng nặc làm tài xế phải hắt hơi một cái.
Chu Xung lòng nặng nề, tay xoa bóp mi tâm: "Bố sẽ kết hôn với Tô Tri Song, vào tháng một sang năm. Bố không muốn giấu con, cũng không muốn gạt con, hôm nay bố ở đây nói rõ ràng với con một lần." nói đến đây, hắn khẽ cười, dáng vẻ vô cùng khổ sở, "Bố luôn muốn là một siêu nhân, nhưng đáng tiếc là không thể, có rất nhiều chuyện mà mình không thể làm chủ được."
Chỉ có dựa vào hợp đồng hôn nhân thì mới bảo đảm được sự liên kết vững chắc, sau bao năm bôn ba và tiếp nhận nhiều sự ủng hộ từ các nơi, giờ đây, hắn bị buộc phải trở thành vật hi sinh của hôn nhân chính trị.
Chu Xung áy náy thở dài, nếu là hai mươi năm về trước, khi hắn mới bước vào đời, một thân một mình, không gì vướng bận, không gì cản trở thì đãkhác. Bây giờ hắn có con trai rồi, hắn phải dốc lòng bảo vệ gia đình nhỏ bé này, dưới mái nhà chỉ có hai cha con, hắn muốn dành cho con trai mình gấp đôi tình thương yêu, cũng muốn con được sống trong cảnh khá giả. hắn ngày càng có nhiều suy tính, không còn là một Chu Xung không sợ trời khôngsợ đất nữa rồi.
Chu Tự Hằng vẫn cúi đầu, sườn mặt bị ánh sáng chia cắt, một lúc sau, cậu ngước mắt lên, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào mắt Chu Xung, giọng nói có phần bướng bỉnh và trẻ con: "Chúng ta có thể sống mà không cần quá nhiều tiền, không cần quyền thế mà."
Chu Tự Hằng có đôi con ngươi rất đen và sáng, lúc này lại mở to nên nhìn rất ngây thơ. Chu Xung vươn tay xoa đầu con trai, nói: "không, chúng ta không thể."
Giọng của hắn rất dịu dàng: "Bố không muốn con phải chịu khổ."
Mười lăm năm trước, trong đêm tuyết rơi ấy, khi hắn ôm con trai về nhà, hắn đã thề là sẽ cho con trai có một cuộc sống tốt nhất.
Chu Xung rất ít khi có trạng thái ôn hòa như vậy, nụ cười của hắn dường như có thể làm tan cả những bông tuyết đang rơi đầy trời kia, nhưng thái độ của hắn càng dịu dàng thì chứng tỏ suy nghĩ của hắn càng kiên định, hắn sẽ kết hôn, chuyện này sẽ không thay đổi.
nói đúng hơn là không có cách nào để thay đổi.
Chu Tự Hằng gạt tay bố đang đặt trên đầu mình ra rồi đứng dậy, hai tay đút túi áo, nhìn Chu Xung một lúc lâu.
Lồng ngực của cậu phập phồng mãnh liệt, tiếng hít thở cũng rất nặng nề, trong ánh mắt như đang sáng rực lên một ngọn lửa. Chu Xung cho rằng con trai sẽ tức giận, nhưng không, Chu Tự Hằng chỉ gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Con biết rồi."
nói xong cậu bình tĩnh xoay người đi, bình tĩnh cầm lấy áo khoác và mũ trên kệ, bình tĩnh ra mở cửa, lại bình tĩnh bước ra màn đêm lạnh lẽo tuyết rơi.
Đóng cửa lại, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Trong nháy mắt Chu Xung gần như kiệt sức, hắn ngửa đầu nằm vật ra ghế salon, nhắm chặt hai mắt, gọi điện cho trợ lý Tưởng Văn Kiệt, nói: "Tiểu Tưởng, cậu để ý từ xa giúp tôi, cảm ơn nhiều."
một tiếng cảm ơn này khiến cho lòng Tưởng Văn Kiệt chua xót, anh thở dài một cái, sau đó xuống xe đi theo sau Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng cầm trên tay một cái áo lông đen, nhưng cậu lại không mặc, tuyết rơi vào khiến cho chiếc áo ướt đẫm và lạnh như băng. Bầu trời mây phủ kín, che lấp đi những ngôi sao, trên đường người đi lại cũng ít, ánh đèn kéo chiếc bóng của cậu thành một đường rất dài.
Lúc này cậu chợt nhớ đến Minh Nguyệt, nhưng lại không muốn tâm sự chuyện này với cô bé, tay cậu run run cầm di động gọi cho Bạch Dương: "Dê béo, chúng ta đến quán rượu đi, anh mời mày."
Bạch Dương sửng sốt hồi lâu rồi mới đáp lại: "Em muốn ăn một bát mì Dương Xuân nữa." Bổ sung thêm: "một cái bánh bao cũng ok."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!