Chương 19: (Vô Đề)

Tối hôm đó Minh Nguyệt hôn Chu Tự Hằng một cái, lưu lại một dấu son hồng trên má cậu bé.

Đêm đấy Chu Tự Hằng còn không rửa mặt, cũng không dám ngủ luôn, chỉ uống sữa ngắm trăng, sợ sẽlàm mờ đi vết son nho nhỏ. Hôm sau cậu còn muốn mang luôn cái mặt đấy đến lớp cơ, nhưng lại sợ Tiểu Nguyệt Lượng phát hiện ra nên lại không cam lòng mà lau đi.

Vì chuyện này mà cậu bị bố Chu Xung trêu chọc suốt một năm, đến tận khi Chu Tự Hằng 11 tuổi thì chủ đề này thỉnh thoảng vẫn bị lôi ra nói.

Ban đầu Chu Tự Hằng còn thấy xấu hổ, mặt đỏ tai hồng, chỉ hận không thể chôn mặt vào đâu đó thôi, nhưng sau có lẽ vì bị nói nhiều quá rồi nên chai mặt, không thấy ngượng nữa, thậm chí trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào.

Có những đêm cậu còn nằm mơ thấy Minh Nguyệt hôn mình, vẫn là ở vườn hoa đó, trên chiếc ghế dài đó, nhưng chỗ Minh Nguyệt hôn thì lại thay đổi, từ gò má trái chuyển thành môi.

cô bé hôn rất chân thành, lưu lại một dấu son màu hồng nhạt nho nhỏ như cánh hoa. Sau đó cậu lại nhìn thấy hình bóng của mình trong đôi mắt đen to tròn của Minh Nguyệt, trên trời trăng lên cao và rất sáng.

Chu Tự Hằng mơ tới đó thì tỉnh giấc.

Đây là bí mật nhỏ của riêng cậu, không thể nói cho bất kì ai biết, có những lúc ở một mình rồi nghĩ lại, cậu còn không nhịn được mà lăn lộn trên giường một trận, miệng không thể ngừng cười.

Lúc cười một mình cậu còn tự cảm thấy ngốc, mặt thì đỏ bừng cả lên, nhưng thật sự là không thể kìm chế được, chỉ cần nghĩ lại là môi đã nhếch lên rồi.

Chu Tự Hằng phát hiện hình như mình không được bình thường cho lắm.

Cậu cứ luôn chú ý tới váy của Minh Nguyệt, xem hôm nay cô bé mặc màu gì, màu gì thì hợp nhất, kiểu dáng thế nào thì mới tôn được vóc dáng thon thả của cô bé, thỉnh thoảng Minh Nguyệt mặc quần dài, cậu cũng sẽ âm thầm nhớ kĩ.

Rồi khi ở trên lớp cậu cũng hay nhìn lén Minh Nguyệt, hai người ngồi cùng bàn, lại là bàn cuối nên càng dễ dàng. Lúc làm bài tập cô bé hay mím môi, nếu nhìn nghiêng sẽ thấy một đường nét duyên dáng từ vành tai cho đến quai hàm, ánh nắng lại chiếu lên gương mặt trắng nõn mịn màng của cô bé, khiến cho cậu rất muốn chạm vào.

Cuối tuần cậu lại lén lút một mình chạy tới lớp học nhảy của Minh Nguyệt để xem cô bé nhảy, cô bé học khiêu vũ cổ điển, mặc một cái váy bó sát, đôi chân thẳng tắp, thân hình mảnh mai, mái tóc dài búi gọn để hở vùng cổ. Chu Tự Hằng cứ thế nhòm qua cửa sổ ngắm cô bé nhảy, đến trưa mới lại lén lén lút lút chạy về nhà.

Lúc tập ghita cậu cũng hay thất thần vì nhớ cô bé, nhưng vì muốn đánh đàn cho cô bé nghe nên lại tiếp tục cố gắng luyện tập.

Cậu cũng thường chủ động phụ đạo bài vở cho Minh Nguyệt, kiên nhẫn giảng giải các vấn đề cho cô bé hiểu.

Càng ngày cậu càng dịu dàng với Minh Nguyệt hơn, ngay cả bọn đàn em cũng nói là cậu nói chuyện rất nhẹ nhàng với Minh Nguyệt, chẳng có phong thái của đại ca gì cả, nghe vậy Chu Tự Hằng liền tức giận đánh cả đám một trận.

Đó chính là những điều không bình thường mà Chu Tự Hằng tự phát hiện ra, nhưng cậu không thể thay đổi được.

Tựa như trong lúc thế giới xung quanh đang dần thay đổi, thì thế giới của cậu lại đang từ từ biến thành một cô bé có tên là Minh Nguyệt. (Ngoài kia bao la thế giới, nhưng trong anh thế giới chỉ là em thôi ))

Cậu bỗng dưng hay xấu hổ khi đối diện với Minh Nguyệt, bối rối đến mức chỉ muốn trốn đi, nhưng mỗi khi cô bé lại gần, dù trời có phủ kín mây đen thì cậu vẫn cảm thấy rất tươi đẹp.

Tháng sáu ở Nam Thành, trời đã vào hè, nhà họ Chu chuyển đến nơi ở mới, từ phòng chung cư sang một căn biệt thự ở một khu nhà mới được khai phá và xây dựng. Chu Tự Hằng cam tâm tình nguyện chuyển, vì nhà họ Minh lại cũng tiếp tục ở cạnh nhà cậu.

Đây là khu bất động sản được Chu Xung đầu tư mạnh tay nhất, một cái ao đầm đã được tu sửa thành một hồ nước nhân tạo, ruộng đất được khai phá làm thành khu biệt thự, không gian cây xanh được những người làm vườn có tiếng trong nghề đến làm, còn lại việc thiết kế là do bên công ty của Minh Đại Xuyên nhận.

Công ty của Minh Đại Xuyên làm việc rất tốt, sau khi nhận cải tạo công trình khu nhà ở Nam Thành, công ty tiếp tục trúng thầu dự án thiết kế kiến trúc cho tòa thị chính, nhận về rất nhiều giải thưởng lớn của quốc tế.

Đối với việc tiếp tục trở thành hàng xóm với nhà họ Chu, Minh Đại Xuyên không vui cho lắm, vấn đề không phải nằm ở Chu Xung, mà vấn đề là hắn cực kỳ không muốn nhìn thấy Chu Tự Hằng, khôngmuốn nhìn Minh Nguyệt cầm tay thằng nhóc đó, ngọt ngào gọi nó là anh Chu Chu.

Nhưng bởi vì khu biệt thự này được chính hắn thiết kế nội thất, cho nên hắn biết phòng ốc ở đây cực kì tốt, thành phố lại đang có kế hoạch cải cách làm mới, sau này khu biệt thự sẽ cách chợ trung tâm rất gần. Minh Nguyệt thì học vũ đạo nên cũng cần có một phòng tập riêng ở nhà, trường đại học Nam Thành nơi Giang Song Lý làm việc cũng ngay gần đây, những lý do đó đã khiến Chu Xung quyết định chuyển đến đây ở.

Ngày nhà họ Minh dọn nhà, trừ những nhân viên của công ty chuyển nhà bận rộn ra thì Chu Tự Hằng cũng đi tới đi lui không ngừng.

Cậu giờ đã là một cậu con trai 11 tuổi rồi, vóc dáng rất cao, đôi mắt đẹp trong veo như bầu trời, diện mạo đẹp như tranh vẽ. Cậu thích mặc quần áo tối màu, nhưng lại ngoài ý muốn càng làm tôn lên dáng người cao và làn da trắng. Giang Song Lý đã nhìn từ khi cậu bé còn ngậm bình sữa đến giờ, thế mà vẫn không khỏi cảm thán.

Minh Nguyệt cũng thấy cậu rất đẹp trai, thường xuyên nói với cậu: "anh Chu Chu, anh càng ngày càng xinh đẹp đó."

Chu Tự Hằng bất đắc dĩ nói: "anh là con trai, không được nói là xinh đẹp, phải nói là đẹp trai."

Minh Nguyệt cười khanh khách, mắt cong lại như vầng trăng khuyết, nói: "Nếu là những bạn con trai khác thì em sẽ nói là đẹp trai, nhưng anh thì khác, anh cực kỳ xinh đẹp." Mấy chữ cuối cô bé còn cao giọng lên nói.

Nghe cô bé nói vậy, Chu Tự Hằng liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!