Nam Thành sau một tuần thời tiết đẹp thì đột nhiên có bão tuyết, tuyết rơi rất dày, các trường trung học, tiểu học và nhà trẻ đồng loạt được nghỉ học.
Đây thực sự là niềm hạnh phúc đối với bọn trẻ.
Chu Tự Hằng sướng lắm, như vậy thì cậu có thể ngày ngày chơi với Minh Nguyệt rồi, còn có thể nghịch tóc của Minh Nguyệt, loay hoay làm vài kiểu tóc khác nhau.
Cậu rất để tâm đến chuyện buộc tóc, còn rất nghiêm túc đến học hỏi mấy cô giúp việc, chỉ trong một tuần mà cậu đã buộc được mấy kiểu đơn giản cho Minh Nguyệt như là buộc hai bên, tết đuôi sam. Cậu mua cho Minh Nguyệt rất nhiều cặp tóc và váy xinh, đưa cô bé đến nhà trẻ, sau đó trịnh trọng giới thiệu với các đàn em: "Đây là vợ của anh, chị dâu của các em."
Các đàn em ôm quyền cúi người chào: "Chúng em chào chị dâu ạ!"
Minh Nguyệt da trắng nõn, cô bé trợn tròn mắt, cực kỳ ngưỡng mộ Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng đút hai tay vào túi quần jeans, hết sức hài lòng.
Tuy đều là trẻ con, nhưng Chu Tự Hằng lại có dáng dấp đàn anh hơn cả, lúc nghe cậu bé nói, mấy đứa bé hơn mặt mũi đều rất nghiêm túc, môi mím chặt lại.
Chu Tự Hằng còn thường đeo kính râm, mặc áo len đen áo khoác đen và quần đen luôn, lúc bước đi trông vô cùng oai vệ.
Cậu rất muốn chải tóc hất ra sau, nhưng nhúm tóc trên đỉnh đầu rất bướng, làm thế nào cũng không chịu xẹp xuống, cậu đành mặc kệ vậy.
Năm 1985, bộ phim "Bến Thượng Hải" được phát sóng, sau đó còn chiếu đi chiếu lại nhiều lần. Câu chuyện của nhân vật Hứa Văn Cường và Phùng Trình Trình tạo nên tiếng vang một thời, đừng nói đến Chu Tự Hằng đi bắt chước tác phong trong phim, mà ngay cả bố cậu bé là Chu Xung cũng học tập kiểu ăn mặc của Hứa Văn Cường.
Chu Tự Hằng không xử lý được cái đầu của mình, nên lại ra tết tóc hai bên cho Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt có đôi mắt to, lông mi dài, lúc tết tóc cho cô bé xong, Chu Tự Hằng thầm nghĩ, vợ của mình còn xinh hơn cả Phùng Trình Trình ý chứ! (Editor: Nhân vật này trong phim cũng tết tóc hai bên, nên Hằng Hằng muốn "cosplay" cho mình và Tiểu Nguyệt Lượng giống hai người trong phim đó! :v)
Tuy hơi ngượng nhưng cậu vẫn chân thành khen ngợi Minh Nguyệt: "Em yên tâm, anh sẽ không học theo Hứa Văn Cường đâu, sau này anh sẽ cưới em về làm vợ."
Mấy đứa trẻ nghe xong liền ồn ào hô lên: "Hôn đi! Hôn đi!"
Chu Tự Hằng hơi nhăn mặt, sau đó nghiêng đầu hướng về phía Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt vẫn chỉ toàn xem phim hoạt hình thôi, nào biết Hứa Văn Cường là ai, chẳng qua cô bé cảm thấy mái tóc của mình được tết rất đẹp, cho nên mới chu môi thơm Chu Tự Hằng một cái.
Chu Tự Hằng sung sướng lắm, lập tức móc tiền trong túi ra, đưa cho đám đàn em đi mua đồ ăn vặt.
Nam Thành tuyết rơi, Chu Tự Hằng được nghỉ ở nhà, trợ lý của Chu Xung mang một thùng sữa đến cho cậu bé, Chu Xung đã đi Hải Nam công tác, vì lại có việc nên không thể trở về nhà đúng ngày.
Chu Tự Hằng cảm thấy hơi mất mát chút xíu, nhưng lại nghĩ trong nhà không có ai quản mình thì càng tốt chứ sao, cho nên lại vui vẻ trở lại.
"Tiểu thiếu gia có muốn gọi điện thoại cho ông chủ không? Ông chủ rất nhớ cậu đó." Trợ lý của Chu Xung chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, vẫn còn rất trẻ, cho nên cũng rất có kiên nhẫn với trẻ con, anh ta viết số điện thoại vào giấy rồi đưa cho Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng chỉ cao đến thắt lưng anh ta, cậu cảm thấy không thoải mái khi phải ngửa đầu lên để nói chuyện, cho nên liền đứng hẳn lên bàn trà cao, từ trên nhìn xuống anh trợ lý.
Cậu vốn định nhận lấy mảnh giấy, nhưng lại nghĩ như thế thì không đúng lắm, liền hếch cằm lên nói: "Bố muốn cháu gọi điện thì cháu phải gọi sao? Mất mặt chết đi được!"
Chu Tự Hằng lại bĩu môi nói tiếp: "Chẳng lẽ bố không thể gọi điện cho cháu sao? Sắp đến sinh nhật của cháu rồi."
anh trợ lý cao hơn mét bảy, mới vừa bước vào xã hội, anh mặc tây trang lịch sự, trên trán còn có mấy nốt mụn nhỏ, đây là lần đầu tiên anh đến nhà ông chủ, căn nhà vô cùng sang trọng và lộng lẫy, sàn nhà sáng lấp lánh, cái bàn thì màu vàng rực rỡ, đâm ra anh không dám đi lại nhiều, sợ sẽ làm bẩn sàn.
Chu Tự Hằng đứng trên cái bàn trà làm bằng gỗ lim đắt đỏ, mặt bàn bị cái dép lông của cậu bé giẫm lên, in hằn mấy dấu chân trên đó.
anh trợ lý thầm nghĩ, con trai của ông chủ thật kiêu ngạo, không nghe lời mà cũng không hiểu chuyện.
Lại nhìn dáng vẻ hất cằm ngạo mạn của Chu Tự Hằng…
thật không lễ phép.
Con trai của ông chủ cao lớn hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi rất nhiều. anh lại nhớ đến thùng sữa tươi mà mình đem tới, là hàng nhập khẩu, anh rất ít khi nhìn thấy, thời điểm này những nhà giàu có hầu như vẫn chỉ dùng sữa bột thôi, thế mà Chu Tự Hằng đã được uống sữa tươi rồi, chả trách mà lại cao như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!