Tự trả tiền xong, hai đứa đứng trước cửa tiệm trò chuyện đôi câu.
"Cậu sống ở đây à?" Lê Đường hỏi.
"Ừ." Tưởng Lâu đáp: "Cậu cũng ở gần đây?"
"Không, đi ngang qua thôi."
"Ngày trước từng tới đây?"
Lê Đường nhìn xung quanh: "Chắc là không đâu, hồi bé tẹo tôi từng đến Tự Thành một lần, cũng không kịp đi nhiều nơi."
Nói đoạn cậu nhận ra Tưởng Lâu đang nhìn mình, ánh mắt ấy như đang... dò xét?
Nhưng chỉ thoáng chốc Tưởng Lâu đã rời mắt, nhanh đến mức Lê Đường không chắc mình có nhìn nhầm hay không. Hắn nói: "Thành phố nhỏ không so được với thủ đô, không có chỗ nào hay ho."
"Đúng thế, chán òm." Lê Đường gật đầu đồng tình sâu sắc, sau đó lại vội vã lắc đầu: "Không phải không phải, tôi không có ý bảo Tự Thành chán..."
Tưởng Lâu bật cười: "Cậu căng thẳng cái gì?"
Chỉ có Lê Đường biết mình đang căng thẳng chuyện gì.Lại một thứ hai nữa bắt đầu bằng giờ truy bài, hễ rảnh rỗi là Lê Đường lại che sách, quay xuống nhìn bàn cuối tổ bốn chỗ bên cạnh cửa sổ.
Hôm nay Tưởng Lâu mặc áo khoác đồng phục màu xanh trắng rất nghiêm túc, khiến Lê Đường nhớ lại hôm qua hắn mặc quần túi hộp, áo sát nách đơn giản phác hoạ vóc người vai rộng eo nhỏ, bắp tay khẽ nhô lên theo từng cử động đẹp đến mức hoạ sĩ có kỹ thuật cực kỳ tốt cũng không thể nào mô tả được.
Nói tục chính là mặc đồ nhìn gầy c ởi đồ có da có thịt, ngon nghẻ vượt mong đợi.
Lê Đường cầm lòng chẳng đặng lại nhìn tiếp, lúc quay lên thình lình bắt gặp ánh mắt chan chứa nét cười của Lý Tử Sơ thì giật mình làm rơi "bộp" sách tiếng Anh xuống bàn.
May thay Lý Tử Sơ không phải dạng bảo thủ cổ hủ như cậu tưởng.
Cậu ta ghé tai Lê Đường, che miệng thì thầm: "Yên tâm, tôi không nói ra đâu... Tôi giống cậu."
Kể từ đó, Lê Đường có người bạn đúng nghĩa đầu tiên ở Tự Thành.
Tuy rằng một phần nhỏ là vì đâm lao đành phải theo lao... Lý Tử Sơ phát hiện ra bí mật của cậu, để cho yên tâm thì cậu không thể không thân thân thiết với cậu ta hơn.
Cũng không phải cậu chưa từng nghĩ đến việc trao đổi "thóp".
Trong một giờ ra chơi nào đó, Lê Đường ngó dáo dác xung quanh, chắc chắn không ai để ý phía mình mới ngượng nghịu giải thích với Lý Tử Sơ: "Tôi nhìn cậu ấy chỉ vì cậu ấy đẹp trai thôi."
"Đúng vậy, giáo viên và học sinh toàn trường đều biết cậu ấy đẹp trai."
"Lẽ nào cậu cũng..."
Lý Tử Sơ cười: "Mặc dù cậu ấy rất tốt, nhưng tôi luôn cảm thấy không thể hiểu rõ cậu ấy."
"Mấy đứa ngốc đầu óc đơn giản, vui buồn yêu ghét viết hết lên mặt mới là gu tôi."
Nhưng người như thế rất nhiều, chỉ riêng trong lớp 11A1 Lê Đường đã kể được mười mấy người. Cậu mới chuyển trường hơn nửa tháng, ai với ai quan hệ tốt cậu còn không rõ, sao có thể sàng lọc chính xác "gu" của Lý Tử Sơ?
Cậu đành nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng mình không thích Tưởng Lâu, cùng lắm chỉ như con người chạy theo cái đẹp, thêm vào đó cậu thấy biết ơn nên mới đánh giá cao và có thiện cảm với hắn.
Lê Đường chẳng có tí tẹo kinh nghiệm yêu đương nhưng nói về tình yêu lại rõ ràng mạch lạc: "Thích không nên là thứ tình cảm nông cạn chỉ xây dựng dựa trên ngoại hình."
Lý Tử Sơ nghe mà trợn tròn mắt, ngạc nhiên hết biết: "Không ngờ đấy."
"Không ngờ gì?"
"Tôi thấy cậu đẹp này, điều kiện gia đình lại tốt, còn tưởng cậu cũng là đồ vô dụng bên ngoài mạ vàng bên trong thối rữa cơ, không ngờ..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!