Lê Đường không hiểu lời Tưởng Lâu nói, "đừng giả vờ nữa" là sao? Lẽ nào đêm khuya bị cướp phải tỏ ra sợ hãi hơn?
Còn về "cậu biết tôi là ai", Lê Đường nghĩ đi nghĩ lại rồi nảy ra một suy đoán: "Lẽ nào ngày xưa cậu cùng một giuộc với bọn đấy?"
Về đến nhà, Lê Đường nằm trên giường liên tục nhớ lại nét mặt của Tưởng Lâu, nghĩ nát óc cũng chỉ ra vài điều ngờ vực và cả cảm giác một lời khó nói hết vô cùng ít ỏi.
Lần này cậu lại chưa cảm ơn được.
Vốn không giỏi mang ơn người khác, Lê Đường soạn sẵn câu từ rồi trốn trong phòng tập dượt mấy lần mới đi học, nghĩ bụng hôm nay ngồi vào chỗ sẽ trịnh trọng cảm ơn Tưởng Lâu ngay.
Nhưng không ngờ cậu vừa tới lớp, Lý Tử Sơ ngồi bàn ba tổ hai đã vẫy tay gọi cậu lại.
"Vừa nãy cô Lưu vào lớp, cô bảo bắt đầu từ nay cậu ngồi chung với tôi." Lý Tử Sơ cười nói: "Chào cậu nhé, bạn cùng bàn mới."
Hết giờ truy bài, Lê Đường xuống bàn cuối nhưng lại chậm chân, mấy đứa con trai cuối lớp gồm cả Tưởng Lâu đã rời phòng học ngay trước khi chuông reo vài phút, bàn đầu nói tụi nó bị giáo viên Ngữ văn gọi đi bê sách tham khảo rồi.
Lê Đường đành lên văn phòng hỏi cô chủ nhiệm.
"Tưởng Lâu đấy, sáng sớm em ấy đã gặp cô nhờ cô đổi chỗ cho em lên bàn trên." Cô Lưu nói.
"Nhưng em không muốn đổi lên bàn trên."
"Em ấy bảo em bị cận thị, ngồi học không nhìn rõ bảng."
"..."
Lê Đường cận hai độ, ngồi dưới lớp nhìn lên bảng đúng là phải đeo kính, tức khắc nghẹn họng.
Cô Lưu đẩy gọng kính, nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới: "Vả lại em không cao lắm, ngồi đấy là vừa hợp."
Lê Đường cao hơn 1m7 không còn gì để phản bác.
Tuy rằng cậu vẫn cảm thấy kỳ lạ khi tự dưng lại đổi chỗ, lẽ nào vẫn là vì bài hát "không nên phát" ấy? Nhưng tối qua hắn còn cứu cậu cơ mà, trông đâu giống sẽ ghim cậu chỉ vì một bài hát.
Buồn bực hơn là Lê Đường nhận ra mình còn chẳng tìm được cơ hội cảm ơn. Không biết cố ý hay trùng hợp mà suốt hai hôm nay, hễ đến giờ ra chơi Tưởng Lâu không ngủ thì lại mất hút, lúc thu và phát bài tập Toán cũng hiếm khi ló mặt, đều là bạn cùng bàn mới Hoắc Hi Thần làm thay.
Ban đầu Hoắc Hi Thần ngồi cùng Lý Tử Sơ, đổi chỗ xuống bàn cuối thấy thoải mái hẳn, đi đứng cũng mặt mày hớn hở hát ngâm nga. Vì thế khi Lê Đường tìm hắn, mặt hắn đầy cảnh giác: "Tôi không đổi lại chỗ với cậu đâu."
Cứ như bàn cuối tổ bốn, hay nói cách khác chỗ bên cạnh Tưởng Lâu là vị trí đắc địa không bằng.
Việc chưa được giải quyết luôn có thể dễ dàng chuyển hóa nỗi buồn bực thành lo âu.
Lê Đường bắt đầu vần vò vết thương trên cổ tay một cách thường xuyên, đấy là vết bầm từ tối hôm trước bị thằng đại ca nhóm đầu gấu giật đồng hồ.
Mới đầu cậu lấy ngón tay chọc, vùng da sưng tấy mất đi sự đàn hồi vốn có, ấn xuống mất vài giây mới phẳng lại như cũ. Lặp lại mấy lần, vùng da ấy như có ý thức riêng, dần dần tê dại không còn cảm giác đau, Lê Đường bắt đầu cấu, dùng bụng ngón tay rồi đến móng tay.
Móng tay cậu ngắn nên cấu cũng không sâu, đủ khiến cơ thể tê tê chứ không đau lắm, mức độ này với cậu là vừa đẹp.
Cứ cấu như thế hai ngày, bác giúp việc trong nhà tình cờ phát hiện vết thương ở cổ tay Lê Đường mãi không khỏi mà ngày càng nghiêm trọng hơn.
Bác còn báo cho bố Lê Đường.
Lần này Lê Viễn Sơn đến Tự Thành ngoài mặt là xem vợ con ổn định thế nào, thực tế vẫn là bàn chuyện làm ăn. Bởi vậy đến tận ngày thứ ba sau khi bố đến, Lê Đường mới thấy mặt bố.
Sáng sớm chỉ có hai bố con ngồi ăn, tối qua xã giao uống rượu nên giờ Lê Viễn Sơn vẫn mệt mỏi, nhìn thấy vết bầm bắt mắt trên cổ tay Lê Đường mới nhớ ra hỏi: "Tay bị làm sao?"
Lê Đường đã nghĩ sẵn câu trả lời: "Ngã ạ, tay chống xuống đất."
Lê Viễn Sơn bèn nhắc cậu chú ý an toàn, không có việc gì thì đừng suốt ngày la cà ngoài đường, ở nhà với mẹ nhiều vào. Lê Đường vâng lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!