Cặp đôi này sống ở gần đây, thời tiết xấu lười đi mua nguyên liệu về nấu nên qua Thê Thụ ăn tạm. Họ cũng không gọi món gì cầu kỳ, chỉ có hai cốc trà sữa và mấy đ ĩa đồ rán ăn vặt, Chu Đông Trạch là "người thừa kế" quán cà phê, quen việc làm xong rất nhanh.
Có lẽ do đói mà họ càn quét hết sạch đồ ăn, sau khi khách ra về, Chu Đông Trạch dọn bàn rồi áy náy nói: "Đã hứa mời cậu ăn cơm mà lại để cậu nhìn tôi phục vụ khách."
Lê Đường bê thức ăn đã nấu xong ra bàn: "Ăn ngay đây còn gì, ngon thì không sợ muộn."
Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, nói đến chuyện có nhiều học sinh trường Trung học Số 1 Tự Thành sống quanh khu này, Lê Đường gắp một miếng cải xào và hỏi: "Có cả hai khách vừa nãy phải không?"
Chu Đông Trạch trả lời: "Ừ, hai cậu ấy học cùng khóa nhưng khác lớp bọn mình, tuy là đều nhỏ hơn tôi một tuổi."
"Thảo nào tôi thấy hai cậu ấy quen quen, có khi chạy bộ giữa giờ từng gặp cũng nên." Lê Đường nói: "Vừa nãy tôi nghe hai cậu ấy nói có người bị đuổi học, ai bị đuổi học thế?"
Bàn tay cầm đũa của Chu Đông Trạch khựng lại, rốt cuộc vẫn đáp: "Tưởng Lâu."
Lê Đường cụp mắt nhìn thức ăn trong bát, hỏi với giọng bâng quơ: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Thời gian đấy tôi bận học, chạy bộ giữa giờ cũng vắng mấy buổi, không để ý mấy vụ đó thật." Chu Đông Trạch nói: "Chắc là đánh nhau các kiểu thì phải, trường luôn xử lý nghiêm những hành vi vi phạm mà."
Nghe có vẻ hợp lý nhưng Lê Đường vẫn cảm thấy bất thường ở đâu đó. Tưởng Lâu rất trân trọng cơ hội đi học, gặp đầu gấu ngoài trường cũng tránh được thì tránh, cố hết sức không ẩu đả, phải đánh nhau nghiêm trọng tới mức nào mới khiến nhà trường đuổi học học sinh hạng ba khối?
Lẽ nào là vì Trần Chính Dương...
Bất chợt nhớ đến cái tên đã lãng quên nhiều năm, Lê Đường không kìm được rùng mình.
Cậu hỏi: "Có phải đánh nhau với Trần Chính Dương không?"
Chu Đông Trạch thoáng đờ người như thể không ngờ Lê Đường vẫn nhớ chuyện khi đó: "Đúng vậy, Trần Chính Dương bị thương rất nặng, Tưởng Lâu bị gọi lên phòng giáo vụ ngay hôm ấy."
Lê Đường gật đầu. Chắc hẳn là vậy, đánh nhau trong trường đương nhiên phải nghiêm trọng hơn ngoài trường, dù bề ngoài là Trần Chính Dương sai trước khi phát ghi âm, Tưởng Lâu chỉ "thay trời hành đạo".
Chuyện năm đó Lê Đường nắm được đại khái, chẳng qua là Tưởng Lâu ghi âm rồi đưa cho người ở trạm phát thanh nhờ phát hộ, về sau có lẽ định ghi âm lại hoặc muốn thay đổi thời gian, tóm lại hắn muốn lấy ghi âm về, ai ngờ bị Trần Chính Dương phát hiện ra trước, xuất phát từ tâm lý trả thù mà Trần Chính Dương bỏ qua Tưởng Lâu, trực tiếp công khai ghi âm trước toàn trường.
Tưởng Lâu là người cực kỳ có chính kiến, sao có thể chịu được quyền kiểm soát bị người khác cướp mất và sự việc không tiến hành theo kế hoạch của mình?
Nhìn lại toàn bộ quá trình, Lê Đường nhận ra một khi làm người ngoài cuộc xem xét kỹ sự việc thì sẽ phát hiện nó không hề phức tạp. Tuy tơ lòng vẫn cuồn cuộn nhưng chí ít cậu sẽ không phát run, nôn mửa hay thậm chí nghe đến từ ngữ liên quan đã ngất như trước.
Có lẽ đây chính là người ngoài cuộc sáng suốt mà bác sĩ tâm lý nói. Khi nào về thủ đô có khi lại ghé phòng khám một chuyến, vừa khéo thuốc của cậu cũng sắp hết.
Nghĩ như vậy, Lê Đường ngước mắt thì thấy Chu Đông Trạch đã bỏ bát đũa xuống, đang nhìn mình lom lom.
"Sao không ăn nữa?" Lê Đường hỏi: "Mới đó đã no hả?"
Chu Đông Trạch mỉm cười lắc đầu: "Tôi chỉ đang nghĩ, có phải mình thật sự không có cảm giác tồn tại gì không mà cậu chẳng bao giờ để ý tới tôi."
Lê Đường ngẩn người.
"Bảy năm trước tôi từng kể với cậu chuyện tôi chuyển trường, lên cấp hai còn học lại một năm vì một vài việc, vừa nãy lại nhắc bạn học cùng khóa đều nhỏ hơn tôi một tuổi." Chu Đông Trạch có phần bất lực: "Cả hai lần cậu đều chỉ chăm chăm quan tâm cậu ấy, chưa từng hỏi tôi vì sao học lại, vì sao lớn các cậu một tuổi."
Lê Đường thấy tự trách không thôi.
Tuy nhiên cả hai lần đều đặt sức chú ý lên người đó hoàn toàn là phản ứng vô thức của cậu.
Nhưng lúc nào cũng phớt lờ người trước mặt và nhiều lần nhắc về một người khác thì thật sự rất thiếu tôn trọng. Hơn nữa năm xưa Chu Đông Trạch bảo vệ cậu như vậy, còn đuổi tới tận phòng phát thanh để tỏ thái độ bất bình thay cho cậu.
"Tôi sai rồi." Lê Đường vội rót bia cho mình: "Uống cạn cốc này rồi tôi chỉ nghe cậu nói, được không?"
Chu Đông Trạch nhoẻn cười giằng cốc của cậu: "Thôi đừng, cứ như tôi đang xin cậu lắng nghe tôi vậy, hèn mọn lắm."
Dĩ nhiên sau cùng hắn vẫn nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!