Tới nửa đêm về sáng hai đứa mới xong hẳn.
Đêm ở Tự Thành tĩnh lặng một cách u tối, phóng mắt nhìn ra từ tầng hai mươi bảy, bầu trời màu ngói xanh được nước mưa gột rửa.
Lê Đường đang ráng mở mắt, vừa thỏa mãn vừa không khỏi ghen tị hỏi Tưởng Lâu: "Anh học ở đâu ra đấy?"
"Học gì?"
"Thì mấy cái... kỹ thuật."
"Em đoán xem."
"Chắc chắn là xem trên mạng, chứ sao có thể tự thành thạo được."
Tưởng Lâu vắt tay ra sau eo Lê Đường, vuốt v e gần xương cụt của cậu: "Em thì sao, học ở đâu?"
Lê Đường biết hắn đang hỏi hình xăm, thành thật đáp: "Hồi trước em học ở thủ đô, trông thấy có người xăm tên người yêu trên cổ tay."
"Nếu chia tay thì phải làm sao."
"Đành xóa đi thôi. Nhưng nghe đâu không xóa sạch được, kiểu gì cũng còn một ít vết."
Nói đoạn Lê Đường nghiêng đầu nhìn Tưởng Lâu: "Em đã xăm thì không bao giờ nghĩ sẽ xóa."
Cậu chỉ muốn đổi lấy một lời hứa từ Tưởng Lâu, dù cho chỉ là chút ít cảm giác an toàn có được trong giờ phút này.
Nhưng Tưởng Lâu không lên tiếng.
Hắn tiếp tục mân mê quanh hình xăm. Lê Đường cắn môi, khó kìm hơi thở gấp gáp: "Đừng..."
Trong thế giới của riêng hai đứa tách biệt với bên ngoài, cái bóng hòa làm một hắt lên mặt tường.
Cả hai lại hôn nhau, không ai nhớ cuộc nói chuyện vừa diễn ra.
Trời sắp sáng, không hiểu sao Lê Đường hoàn toàn không buồn ngủ, tiềm thức không muốn ngủ vì sợ khi mở mắt ra, đêm quý giá này cứ thế trôi qua vội vã.
Cậu cũng chẳng muốn về nhà. Trước đây Lê Đường bám nhà và ỷ lại mẹ bao nhiêu thì bây giờ lại thích quấn quýt Tưởng Lâu bấy nhiêu.
Có lẽ đây cũng là một dạng chuyển di. [1]
[1] Chuyển di (Transference): Trong thuyết phân tâm, chuyển di xuất hiện khi một khách hàng "soi chiếu" những cảm xúc về một ai đó, đặc biệt là một người họ gặp trong thời thơ ấu, lên người trị liệu của mình.
Cậu sinh ra đã phải dựa dẫm vào một ai đó thì mới có thể sống tiếp.
Cậu không định ngủ nhưng lại quấn lấy Tưởng Lâu đòi nghe truyện trước khi ngủ.
Tưởng Lâu chần chừ giây lát, không ngờ hắn bắt đầu kể thật.
Hắn kể chuyện "Người nông dân và con rắn". Mùa đông lạnh giá, bác nông dân gặp một con rắn bị tê cóng. Bác ta cảm thấy rắn rất đáng thương, bèn ôm nó vào lòng sưởi ấm cho nó bằng nhiệt độ cơ thể mình. Rắn nhanh chóng tỉnh lại rồi bộc lộ bản tính hung ác, nó cắn bác nông dân. Trước khi chết bác nông dân thốt lên: "Ta đã cứu một con rắn độc đáng thương thì phải nhận lấy quả báo này!"
Câu chuyện quen thuộc, chắc hẳn hồi nhỏ cậu từng đọc trong tập truyện cổ tích.
"Đây là ngụ ngôn sao?" Lê Đường hỏi.
Tưởng Lâu biết cậu nói "ngụ ngôn" chứ không phải "dự ngôn", còn gật đầu. [2]
[2] Ngụ ngôn và dự ngôn đều đọc là /yùyán/. Dự ngôn là những lời cảnh báo, tiên lượng về những sự việc lớn sẽ xảy đến trong tương lai.
Lê Đường cười nói: "Sao anh kể chuyện còn phải dạy em vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!