Ngày đầu học kỳ hai, Lê Đường dậy sớm đến cổng trường xem tình hình chia lớp, vốn đang hào hứng thì bất ngờ sét đánh ngang tai... Cậu và Tưởng Lâu không được học chung lớp.
Do điểm kỳ trước không lý tưởng lắm nên cuối cùng cậu bị chia vào lớp A5, mà Tưởng Lâu vẫn ở lớp chọn A1.
Lê Đường biết xếp theo thành tích thì mình không thể vào lớp chọn, kỳ 1 lớp 11 có thể học ở A1 hoàn toàn là nhờ ông bố Lê Viễn Sơn đi quan hệ. Nhưng nếu đã đi cửa sau một lần thì không thể đi lần nữa hay sao?
Giờ nghỉ trưa Lê Đường gọi điện cho bố.
Ăn Tết xong Lê Viễn Sơn ở lại thủ đô lo chuyện làm ăn, Lê Đường và mẹ Trương Chiêu Nguyệt cùng về Tự Thành.
Rất hiếm khi Lê Viễn Sơn nhận được cuộc gọi từ con trai, bởi vậy hơi ngạc nhiên: "Sao, trong nhà xảy ra chuyện gì à?"
"Không có gì." Lê Đường không biết nên mở lời làm sao: "Bố đang bận ạ?"
"Biết bố bận thì mau thu xếp chuẩn bị ra nước ngoài, về còn giúp việc cho bố." Lê Viễn Sơn mượn chuyện để nói ý mình: "Ở cái chỗ như Tự Thành có thể học hành ra trò trống gì."
Lê Đường biết Lê Viễn Sơn có thành kiến với Tự Thành, mọi thứ ở đây đều không vừa mắt bố, nhưng đang cần xin xỏ bố nên rốt cuộc cậu không phản bác.
"Thi tháng đầu tiên lúc mới chuyển trường con xếp top giữa khối, thi cuối kỳ đã gần lọt top 100." Lê Đường bắt đầu kể "công trạng": "Cô chủ nhiệm cũng khen con tiến bộ vượt bậc, kỳ 2 cố gắng hơn còn có thể tiến bộ nữa, lọt top 50 cũng không phải không có khả năng."
Có vẻ Lê Viễn Sơn không nghiêm túc lắng nghe, "ừ" rất qua quýt.
Lê Đường hít sâu, quyết định đánh nhanh thắng nhanh: "Con vẫn muốn ở lại lớp chọn, hẳn là bố biết giáo viên lớp chọn khác lớp thường, học sinh lớp chọn cũng..."
Không chờ Lê Đường nói hết Lê Viễn Sơn đã ngắt lời: "Không được."
Lê Đường nghẹn họng: "... Vì sao ạ?"
Đầu bên kia im lặng giây lát mới đáp: "Điểm của con bây giờ học lớp chọn quá vất vả, chi bằng học lớp thường, ít áp lực hơn. Hơn nữa thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng."
Nói không phải không có lý nhưng Lê Đường vẫn thấy khiên cưỡng. Sao trước đây Lê Viễn Sơn không lo cậu học lớp chọn nhiều áp lực, bây giờ tự dưng lại nghĩ cho cậu nhiều thế?
Lê Đường đành cố gắng đập tan nỗi lo của bố: "Con không sợ áp lực... Áp lực có thể chuyển hoá thành động lực."
Lê Viễn Sơn "hừ": "Vậy thì lấy điểm ra nói chuyện, để bố xem thử rốt cuộc hoàn cảnh tạo nên con người hay con người tạo nên hoàn cảnh."
Thấy cách này không được, Lê Đường buồn bã toan cúp máy, Lê Viễn Sơn lại nói: "Vả lại lớp chọn cũng không phải toàn học sinh ngoan, con ở trường ít thân thiết với tụi đấy thôi, liên lạc với các bạn ở trường quốc tế cũ nhiều vào, chúng nó mới cùng đẳng cấp với con."
Lê Đường hiểu "đẳng cấp" mà Lê Viễn Sơn nhắc đến, chẳng qua là phân chia giàu nghèo một cách đơn giản theo điều kiện kinh tế.
Nhưng Lê Đường cực kỳ phản cảm sự thượng đẳng đầy tự mãn ấy, coi Lê Viễn Sơn là ví dụ tiêu cực, đồng thời làm ngược lại lời bố, ngày càng thân thiết với các bạn trường Trung học Số 1 Tự Thành.
Mặc dù Tưởng Lâu và Lý Tử Sơ vẫn ở A1, song Chu Đông Trạch, Hoắc Hi Thần và Tôn Vũ Tường mới quen thân từ trại đông đều học A5.
Thứ ba bắt đầu học, tiết thể dục buổi chiều giáo viên cho hoạt động tự do, Chu Đông Trạch hô hào cả đám chơi bóng rổ, mệt rồi bèn ngồi ngoài sân tán dóc linh tinh.
Trừ Lê Đường và Hoắc Hi Thần đi cửa sau thì hai cậu chàng kia đều rớt xuống lớp thường vì điểm số, mấy thằng nhìn nhau, cứ thấy rầu rĩ như hổ lạc đồng bằng.
Tôn Vũ Tường đau khổ nhất, mới yêu đương cùng lớp với Lý Viên Viên được mấy ngày đã bị bắt "yêu xa".
Lê Đường không hiểu: "Nếu cậu đã được tham gia trại đông thì phải lọt top 30 chứ?"
Tôn Vũ Tường nhăn nhó: "Chỉ có lần đấy phát huy vượt bình thường thôi, còn đâu những lần thi tháng trước đều thi không tốt, chia lớp theo điểm trung bình học kỳ 1 mà."
Cậu chàng tìm đồng cảm từ Chu Đông Trạch: "Lớp phó thể dục thì sao, kỳ 1 tôi mải yêu thầm không có lòng dạ học hành, lẽ nào ông cũng yêu thầm?"
Lê Đường tự dưng căng thẳng.
May sao Chu Đông Trạch không nói câu gì khiến người khác suy nghĩ xa xôi: "Ngày xưa tôi được vào lớp chọn cũng vì là học sinh năng khiếu thể dục, bây giờ đã sang kỳ 2 lớp 11 rồi, điểm mới là trên hết, năng khiếu gì đó đương nhiên không bằng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!