Chương 30: Từ nay không cần giả vờ nữa

Hai giờ chiều bắt đầu leo núi.

Ngọn núi này tên là núi Bạch Thạch vì có rất nhiều tảng đá trắng như ngọc. Núi không cao lắm, đi bộ l3n đỉnh mất tầm ba tiếng, dọc đường đều có bậc đá thoai thoải, trên núi nhiều cây cối mọc san sát, là địa điểm du lịch hiếm hoi trong mùa đông.

Bước lên bậc đá, Lê Đường bóc một chiếc kẹo bỏ vào miệng, không nỡ cắn mà chỉ ngậm cho nó tan dần.

Lý Tử Sơ đi cùng cậu xin kẹo, cậu mở balo lấy bim bim cho cậu ta: "Ăn cái này đi."

"Hết kẹo rồi à?"

"Hết rồi."

"Thế cái gì phồng phồng trong túi áo cậu?"

Lê Đường vội vã che túi kín bưng như đang bảo vệ thức ăn: "Cái này không thể cho cậu."

Lý Tử Sơ "há", tịch thu bim bim: "Không cho thì thôi, tôi bảo Chu Đông Trạch mang cho tôi."

Nhà Chu Đông Trạch có việc nên buổi chiều mới đến được, bây giờ vẫn chưa lên núi.

Lê Đường lo cậu ta không theo kịp cả đoàn: "Ở đây không có cáp treo, cậu ấy đuổi theo bọn mình được không?"

Lý Tử Sơ nhắn tin cho Chu Đông Trạch xong thì cất điện thoại vào túi áo: "Núi này cao mấy đâu, cậu tưởng ai cũng như cậu à, chạy một nghìn mét cũng vất vả."

Lê Đường suýt lên cơn nhồi máu cơ tim: "Sao dạo này cậu..."

"Càng ngày càng độc mồm độc miệng?" Lý Tử Sơ vẫn luôn tự biết mình: "Chắc là do ở với tên ngốc Hoắc Hi Thần lâu quá, nếu tôi không chanh chua thì cậu ta lại tưởng tôi đang khen cậu ta."

Tự nhiên bị đả kích, Lê Đường càng đau tim hơn.

Nhưng thấy hai đứa lại tốt đẹp thì cậu vẫn mừng cho bạn. Đợt trước Lê Đường đã bóng gió xác nhận với Tô Thấm Hàm rằng Hoắc Hi Thần không còn theo đuổi cô bạn, hôm đó gặp nhau ngoài phòng nhạc chỉ là tình cờ, Hoắc Hi Thần cũng ghét vận động nên trốn tiết đi đến đấy.

Lê Đường càng nghĩ càng cạn lời: "Sao thời gian trước hai cậu đều hồn vía lên mây, cậu còn khóc nữa..."

Lý Tử Sơ đút bim bim vào miệng Lê Đường: "Chuyện cũ không cần nhắc lại."

Lê Đường khó khăn lắm mới nhai hết miếng bim bim, lấy lại quyền nói chuyện: "Thế cậu còn giữ tóc không?"

"Xuân sang năm lại nuôi."

"Vậy hai cậu làm đến bước nào rồi?"

Lý Tử Sơ xém nghẹn bim bim: "Bước nào gì?"

Lê Đường bĩu môi: "Cậu còn giỏi giả ngu hơn tôi."

"Ai nói cậu giỏi giả ngu?"

"Hoắc Hi Thần... Khoan đã, cậu đừng đánh trống lảng."

"Chẹp, thông minh hơn rồi." Lý Tử Sơ nheo mắt: "Sao cậu lại muốn hỏi chuyện này? Đừng bảo Tưởng Lâu... Ờm, đã làm gì nhé?"

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn Hoắc Hi Thần kể chuyện của Lê Đường và Tưởng Lâu cho Lý Tử Sơ.

Đến giờ, trạng thái giữa bốn đứa coi như là tin tưởng nhau hoàn toàn, không giấu giếm điều chi.

Nhưng việc này đương nhiên một đứa da mặt mỏng như Lê Đường không nói ra được, thôi thì đùn đẩy vậy: "Hoắc Hi Thần hỏi tôi trước chứ bộ."

Lý Tử Sơ ngớ người, sau đó cười sặc sụa: "Cái thằng này, lén tôi suy nghĩ vớ vẩn gì không biết, chẳng thà hỏi thẳng tôi cho rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!