Trên xe đi về nhà, Lê Đường mở nhóm Wechat lặng ngắt như tờ.
Trường quốc tế không tự học buổi tối, trước đây vào giờ này mọi người đều tụ tập chơi chung, gọi điện thoại còn không được nữa là nhắn tin.
Chán ngán lướt điện thoại một lúc, về nhà thấy đèn đóm tối om như không có người ở, Lê Đường càng buồn bực tợn.
Vào nhà, bác giúp việc ở phòng cho người giúp việc dưới tầng âm bước nhanh lên: "Cháu đói chưa, có muốn..."
"Không ăn."
Lê Đường lên thẳng trên tầng mà chẳng buồn ngoảnh đầu, đến cửa phòng mới sực nhớ cặp vứt chỗ cửa bèn xuống tầng lấy, đi được nửa đường thì gặp bác giúp việc xách cặp lên cho, cậu hậm hực nhận cặp, thái độ cũng mềm mỏng hơn: "Cháu ăn ở trường rồi... Không đói."
Bác giúp việc cười: "Không sao, lúc nào đói cứ gọi bác."
Lúc về phòng thấy căn phòng cuối hành lang đóng chặt, Lê Đường chần chừ giây lát, sau cùng vẫn không đi gõ cửa.
Lần đầu tiên trong đời tan học về nhà muộn thế này, Lê Đường vào phòng lập tức bổ nhào xuống giường, bấy giờ thần kinh căng thẳng cả ngày trời ở môi trường xa lạ mới được thả lỏng, vừa nhắm mắt là cơn mệt mỏi tức tốc bủa vây.
Trường Trung học Số 1 Tự Thành... Tự Thành...
Trong trí nhớ mình từng đến nơi này rồi, năm tuổi hay sáu tuổi nhỉ?
Vì sao? Hình như là mẹ về quê ở một thời gian ngắn, khi ấy cậu còn nhỏ, tưởng mẹ bỏ đi không cần mình nữa mới khóc thét đòi bố đưa đi tìm mẹ, bố nghiêm mặt bảo cậu đừng chạy lung tung khắp nơi, cậu chỉ đành nhờ bác giúp việc trong nhà dẫn mình đến Tự Thành, sau đó... Sau đó thì sao?
Sau đó cậu sốt một trận, quên đi rất nhiều chuyện.
Dù sao cuối cùng cậu cũng đã tìm được mẹ về.
Cũng không nhớ bắt đầu từ khi nào mà người mẹ Trương Chiêu Nguyệt rất hiếm ra ngoài, có vẻ là trước khi bị bệnh, thi thoảng ăn cơm cũng không thấy mặt.
Nhưng ít nhất mẹ vẫn còn đây, vẫn ở bên cạnh cậu.
Đương hốt hoảng chợt cảm thấy yên tâm, Lê Đường nhắm mắt chìm vào cõi mộng.
Ở một nơi khác, Tưởng Lâu đi bộ về nhà cất cặp, mặc áo khoác rồi ra ngoài.
Mùa thu ở Tự Thành sáng sớm và tối trời mát mẻ, khi gần đến nơi, Tưởng Lâu đeo khẩu trang kéo kín khóa áo khoác.
Tại vùng ngoại ô cách trung tâm thành phố hơn chục cây số, Tưởng Lâu băng qua nhà xưởng ven con đường ít người qua lại, rẽ vào một cầu thang dẫn xuống lòng đất.
Bên trong vẫn tối như hũ nút, càng đi về trước tiếng ầm vang càng to. Sau khi xuất trình thẻ thông hành với người trông có vẻ là bảo vệ ở cửa, Tưởng Lâu nắm tay vịn kim loại mở cánh cửa sắt dày nặng, âm thanh kìm nén như bị bọc trong chăn thoáng chốc hóa thành làn sóng âm cuồn cuộn ngất trời, ập vào hắn một cách dữ dội chẳng khác nào sóng thần.
Hỗn hợp đủ loại hơi thở và mồ hôi, thậm chí cả mùi máu.
Tưởng Lâu không nhìn lên sàn đấu mà len qua đám đông lúc nhúc đi sang lối khác, quành vào một nơi giống như phòng nghỉ. Hắn đi thẳng đến tủ để đồ của mình, mở tủ thay quần áo.
Trang bị của hắn rất đơn giản, đồ bảo hộ chỉ cần đeo miếng bảo vệ răng và găng tay đấm bốc.
Giữa chừng người phụ trách phòng tập quyền anh tên lão Trương đi vào, đưa cho một chiếc mũ bảo hộ: "Đội đi, chỗ mình chủ yếu là biểu diễn, không cần thiết bạt mạng quá."
Tưởng Lâu không trả lời, nhận mũ bảo hộ bỏ sang một bên. Người ta đến đây để xem hiện thực tàn khốc, không ai muốn tốn tiền xem khoa tay múa chân như chơi đồ hàng. Lão Trương thấy hắn không nghe khuyên nhủ thì thở dài: "Đến giờ chú cũng không biết chú cho mày đến đây có phải sai lầm không nữa."
Lão Trương từng là đồng nghiệp cùng đội xe với bố Tưởng Lâu, sau khi bố Tưởng Lâu mất, chú thương Tưởng Lâu một thân một mình nên thường hay quan tâm hắn. Về sau chú bỏ việc lái xe tải, quay lại nghề cũ mở phòng tập quyền anh, không biết Tưởng Lâu nghe nói từ đâu mà xin chú cho tham gia.
Nghề này cạnh tranh khốc liệt, không thiếu người cùng đường bí lối dám liều cả tính mạng, tất nhiên mới đầu lão Trương không đồng ý. Chính Tưởng Lâu năm lần bảy lượt đề nghị, khuyên kiểu gì cũng không chịu bỏ cuộc, hơn nữa còn hứa sẽ chăm chỉ học hành, không tham gia thi đấu, mỗi tuần chỉ đánh ba trận, lão Trương thật sự không lay chuyển được hắn mới miễn cưỡng nhận lời.
"Sao có thể."
Tưởng Lâu đang quấn băng vải lên tay. Tay dễ lộ khuyết điểm hơn mặt, hắn không muốn ngày mai đi học bị giáo viên hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!