Chương 18: Đau lòng cho tôi sao

Rạng sáng mới về nhà, sáng ra Lê Đường nằm ỳ hơn nửa tiếng mới bò dậy mặc quần áo và đánh răng rửa mặt.

Vì thế cậu xuống tầng muộn hơn bình thường rất nhiều, lúc bám tay vịn cầu thang đi xuống như du hồn, nghe thấy giọng ông bố Lê Viễn Sơn mà Lê Đường còn tưởng đang nằm mơ.

"Tất cả là do em tự chọn, đừng nhìn anh bằng ánh mắt thù hằn ấy."

Lê Viễn Sơn ngồi ở sô pha chính giữa, Trương Chiêu Nguyệt ngồi ở sô pha đơn bên cạnh quay lưng về phía cầu thang, Lê Đường không thể nhìn thấy nét mặt mẹ.

"Chuyện đã qua em sẽ không so đo, nhưng anh dựa vào đâu mà giấu em?" Giọng Trương Chiêu Nguyệt có chút đau thương: "Em còn tưởng nó đã lên đại học, không còn ở Tự Thành nữa rồi, sao lại... Sao lại..."

Lê Viễn Sơn hơi mất kiên nhẫn: "Muộn tầm một năm có gì lạ, anh đã hứa với em sẽ giúp nó học xong thì nhất định sẽ giúp, em ở đây khóc lóc ỉ ôi, nhỡ..."

Lê Viễn Sơn đang nói dở bỗng quay đầu lại như cảm nhận được, trông thấy Lê Đường đang đi xuống thì ngẩn người, kế đó nghiêm mặt nói: "Mấy giờ rồi mà con còn ở nhà?"

Lê Đường không trả lời, bước nhanh xuống cầu thang, vào bếp lấy bữa sáng bác giúp việc chuẩn bị sẵn rồi ra cửa.

Khi đi ngang qua Trương Chiêu Nguyệt cậu không kìm được liếc sang, đáng tiếc Trương Chiêu Nguyệt đang cúi đầu lau nước mắt, không nhìn cậu lấy một cái.

Lê Đường lên xe mở túi đồ ăn sáng, mùi thịt lập tức ùa vào xoang mũi. Cậu cúi đầu nhìn bánh bao trắng mềm tròn trịa nhưng không khiến người ta thèm ăn chút nào một chốc, đoạn đóng túi giấy lại.

Lê Đường hạ cửa kính xe, gió thốc vào mặt cũng không thể xua tan nỗi nghi ngờ và phiền muộn trong lòng, thậm chí cậu còn nảy sinh xúc động muốn bảo tài xế quay xe về nhà, hỏi thẳng mặt phụ huynh ở nhà rằng "nó" mà bố mẹ nói là ai.

Và cả "em tự chọn" là thế nào, chẳng lẽ trở thành mẹ của con cũng khiến mẹ cảm thấy hối hận ư?

Không muốn làm khó tài xế nên sau cùng cậu không quay về.

Đến lớp vừa kịp giờ truy bài tiếng Anh buổi sáng, cô tiếng Anh trông lớp bên cạnh, Lê Đường làm cán sự bộ môn đứng trên bục giảng giám sát.

Tâm trạng cậu ủ rũ, mắt mở trừng trừng nhưng tinh thần đã trôi dạt khỏi sách giáo khoa, trong đầu chốc thì là Trương Chiêu Nguyệt khóc, chốc thì là câu nói "nhưng tôi chưa từng đón sinh nhật" giữa ánh sáng ảm đạm tối hôm qua.

Còn cả chữ "ngốc" vô cùng thân mật nhưng lại khiến người nghe cảm thấy xa xôi ấy nữa.

Lê Đường chống cằm, lắc lư đầu.

Trên thế giới này, ngoại trừ mình thì dường như mọi người đều là câu đố.

Hết tiết Lê Đường đi thu bài tập tiếng Anh, tổ bốn thiếu một bài, kiểm tra mới biết Tưởng Lâu không nộp.

Cũng không thấy Tưởng Lâu ở trong lớp. Tuy bình thường hắn ưa đi muộn nhưng cùng lắm là không truy bài chứ chưa bao giờ nghỉ học, bây giờ chuông chuẩn bị vào tiết một sắp reo mà bàn cuối cùng cạnh cửa sổ tổ bốn vẫn trống không.

Lê Đường đi xuống hỏi bạn cùng bàn của Tưởng Lâu là Hoắc Hi Thần: "Sao cậu ấy không đến?"

Hoắc Hi Thần như chưa tỉnh ngủ, hỏi mấy lần mới hoàn hồn: "... Tôi đâu có biết."

Gọi điện cho Tưởng Lâu nhưng mãi không được, ra chơi tiết hai Lê Đường lên thẳng văn phòng.

"Tưởng Lâu không đi học sao?" Cô Lưu đang định kêu hắn phát đề: "Thằng nhóc này lại chạy đi đâu rồi."

Đúng ra thì thứ bảy xem như là học thêm, bình thường cũng có học sinh không đến trường vào thứ bảy, thành thử giáo viên cũng không để ý.

Lê Đường mù mờ ôm tập đề về lớp, gặp Chu Đông Trạch đi từ đằng trước lại.

Chu Đông Trạch chủ động cầm đống đề phụ trách phân phát, nói với Lê Đường: "Đừng lo, cậu ấy không sao."

Đối diện ánh mắt ngờ vực của Lê Đường, Chu Đông Trạch thở dài như thể không còn cách nào: "Nghỉ trưa chờ tôi một lát, có chuyện nói với cậu."

Suốt buổi sáng Tưởng Lâu đều không xuất hiện.

Lê Đường định tranh thủ thời gian buổi trưa đến nhà Tưởng Lâu tìm, vừa ra cửa lớp thì bị Chu Đông Trạch gọi lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!