Buổi chiều mọi người rồng rắn nhau đến quán Murder Mystery, vừa vào cửa đã hết hồn trước nội thất tráng lệ của quán.
Không ngờ lại là Murder Mystery cảnh thật, coi bộ lần này đã vét sạch quỹ lớp, tốn rất nhiều tiền.
Lý Tử Sơ đến kịp trước khi phân vai, đi cùng Hoắc Hi Thần. Lê Đường hỏi cậu ta lúc xem phim chạy đi đâu, cậu ta đáp: "Nói rồi còn gì, nhà vệ sinh đó."
"Đi lâu thế á?" Lê Đường khó hiểu.
Lý Tử Sơ nháy mắt với cậu: "Trĩ cộng với táo bón."
Lê Đường: "..."
Việc này không cần oang oang cái mồm ra thế đâu.
Bốc thăm phân vai, Lê Đường bốc được vai phóng viên thời dân quốc và nhận về một bộ sơ mi quần yếm. Chất vải bình thường nhưng ít nhất vẫn là nam. Các nhân vật trong kịch bản có số lượng nam nữ đồng đều, ở đây lại nam nhiều nữ ít, Lý Tử Sơ không may bốc trúng vai đại tiểu thư quân phiệt, phải đội tóc giả mặc váy nữ.
Phòng thay đồ cho nam thiếu thốn, Lê Đường vật lộn bên trong một lúc lâu, tay sắp gãy đến nơi cũng không thể chỉnh nổi dây quần yếm, lo người đợi ở ngoài sốt ruột, cậu thò đầu ra khỏi màn che: "Phiền cậu chờ thêm tẹo nữa, tôi..."
Chưa dứt câu Lê Đường đã im bặt.
Người đợi ở ngoài không phải ai khác mà là Tưởng Lâu, hắn tựa khung cửa ra chiều "tôi không sốt ruột".
Tưởng Lâu bốc được vai lái xe của sĩ quan, chỉ cần thay quần khoác áo vest là xong.
Thấy Lê Đường vẫn đang kéo dây quần yếm, Tưởng Lâu hỏi: "Không mặc được à?"
Lê Đường gật đầu lúng túng: "Hình như dây ngắn quá..."
"Tôi xem nào." Nói đoạn Tưởng Lâu đặt một chân vào phòng thay đồ.
Lê Đường vội vã quay lưng lại. Khuy áo khuy quần đều chưa cài hết, có thể dùng từ áo xống xộc xệch để hình dung cậu hiện giờ.
Tưởng Lâu thử kéo dây, cũng cảm thấy ngắn: "Đây có phải quần trẻ em không?"
"... Chắc không phải đâu."
Lê Đường hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì mà chỉ cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả vào gáy mình. Tưởng Lâu cao hơn cậu, đứng phía sau chỉnh quần áo giúp cậu cứ như đang ôm cậu từ sau lưng vậy.
Tưởng Lâu không dính mùi mồ hôi khó chịu như những đứa con trai khác, cũng không có mùi nước hoa tạp nham mà chỉ thoang thoảng hương xà phòng, len lỏi từng chút vào xoang mũi cậu, thế nhưng cũng khiến người ta mê mẩn.
Tưởng Lâu bước chân còn lại vào trong từ khi nào, rồi màn che đóng lại bao giờ, Lê Đường cũng không rõ nữa.
May thay dây đeo có thể điều chỉnh độ dài, biết được điều này Tưởng Lâu bèn kéo nó dài ra, vòng tay qua hông Lê Đường cài móc kim loại vào cái khuy nhô lên.
Dây bên trái mắc trong ống quần, Tưởng Lâu thò ngón tay vào lưng quần kéo ra, móc kim loại nhích dần lên như con rắn trườn ở chân.
Lê Đường cắn môi, gần như cố hết sức mới dằn được nhịp thở thất thường.
Bỗng nhiên phòng thay đồ bên cạnh có tiếng nói chuyện.
"Sao lần này Tô Thấm Hàm không đến? Bình thường Tưởng Lâu ở đâu con nhỏ ở đấy mà?"
"Có khi bỏ cuộc rồi cũng nên, bị lạnh nhạt mãi đâu phải ai cũng chịu được."
"Tao thấy Tưởng Lâu đối xử với nhỏ vẫn tốt mà, cũng không từ chối nhỏ."
"Hừ, chỉ nhây với người ta thôi, tận hưởng cảm giác được gái xinh theo đuổi chứ gì."
Đó là hai bạn nam cùng lớp, nghe giọng thì một người ở trong phòng thay đồ còn một người ở ngoài, có lẽ tưởng rằng phòng bên cạnh không có ai nên mới dám tám chuyện lớn tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!