*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày thi đấu thứ hai của đại hội thể thao, sáng sớm trời đổ mưa nhưng không làm suy giảm lòng hăng hái của tụi học sinh, tiếng reo hò sục sôi ngất trời.
Lê Đường hối lộ một gói bim bim nhờ bạn nữ cùng xét duyệt với mình làm hộ nửa tiếng, khi loa phát thanh hô "mời học sinh tham gia nhảy xa nam tập trung tại góc Đông Nam sân thể dục", cậu cầm chai nước chưa mở đi về phía đó.
Bục phát thanh được lắp đặt ở chính giữa sân thể dục, đi đến hố cát mé ngoài sân cần băng qua đường chạy.
Lúc này đang gần kết thúc nội dung chạy cự ly dài 3000m nam, các vận động viên đều thõng vai thở hồng hộc như trâu, Lê Đường chui vào hàng người vây quanh cắt ngang qua sân, đúng lúc gặp Lý Tử Sơ ở giữa đường chạy.
So ra thì trạng thái của Lý Tử Sơ vẫn ổn, thậm chí còn có sức vừa chạy vừa chào hỏi Lê Đường: "Sao cậu tới đây? Trưa nay mình ăn gì?"
Lê Đường sợ cản đường người khác, bỏ lại câu "gì cũng được" rồi chạy như bay đi mất dạng.
Lý Tử Sơ nhìn hướng Lê Đường chạy đi mới hiểu hóa ra người ta không tới xem mình.
Đang tự nhủ thói đời bạc bẽo lòng người đổi thay, Lý Tử Sơ bỗng vấp chân chúi mạnh về trước, ngã sõng soài trên đường chạy.
Lê Đường không hề hay biết sau lưng xảy ra chuyện gì.
Cậu rảo bước đến hố cát gần rìa sân thể dục, bên này đang tiến hành đấu vòng loại, các vận động viên tham gia thi đấu nhảy lần lượt rất nhanh, trọng tài ở bên cạnh thổi còi ghi chép.
Lê Đường dễ dàng tìm thấy Tưởng Lâu nhờ dáng người cao ráo của hắn.
Hôm nay không học nên Tưởng Lâu mặc quần áo bình thường, áo phông và quần thể thao đơn giản tôn vai rộng chân dài. Hắn đã nhảy xong một lượt, nở nụ cười ung dung trước sau như một được đám bạn học vây chặt.
Trông thấy Lê Đường, Tưởng Lâu vẫy tay gọi cậu: "Còn tưởng cậu không tới cơ."
Lê Đường bước chậm sang, ra vẻ bình thường giải thích: "Vừa hay bên phát thanh không có việc."
Lý do này mà tìm hiểu kỹ thì toi đời, bởi vì cùng là thành viên trạm phát thanh nhưng Tô Thấm Hàm bận đến mức không chuồn đi được, hiếm thấy không đến xem Tưởng Lâu thi đấu.
Tưởng Lâu lại dễ dàng chấp nhận cái cớ này, đưa áo khoác của mình cho Lê Đường và nhờ vả: "Nghe trọng tài gọi tên hộ tôi với, ở đây đông người ồn quá, tôi không nghe rõ."
Đây là lần đầu tiên Lê Đường nghe chính Tưởng Lâu nhắc về việc thính lực của mình không tốt, bởi vậy có chút ngạc nhiên. Dù sao thì mọi ngày hắn cũng tỏ ra quá bình thường, khiến người ta hay quên mất hắn bị điếc tai trái.
Nhưng cậu vẫn nghiêm túc nhận lời, sau đó luôn dỏng tai để ý, chỉ sợ bỏ sót tiếng gọi nào.
Hai mươi phút sau chung kết bắt đầu.
Nghe thấy tên Tưởng Lâu, Lê Đường giật mình quay sang ra hiệu: "Đến cậu rồi!"
Tưởng Lâu đứng tại điểm xuất phát gật đầu với cậu, làm tư thế lấy đà.
Trọng tài thổi còi, Tưởng Lâu lập tức lao vụt đi, đến gần hố cát thì sải bước cực kỳ dài nên nhảy cũng cực kỳ cao.
Chỉ thấy đôi chân dài ấy vạch một bước giữa không trung rồi khép lại duỗi về trước, đáp xuống hố cát bằng một đường vòng cung hoàn hảo.
"5m92." Thầy trọng tài thông báo.
Lại là tiếng hoan hô vang rền như sấm.
Lúc loa phát thanh thông báo kết quả thi nhảy xa, Lê Đường đang đứng ngoài đám đông túm tụm, dưới một gốc cây bạch quả cành lá sum suê.
Tô Thấm Hầm cất giọng ngọt ngào đầy hân hoan, cứ như cô bạn giành giải nhất không bằng.
Mùa thu ở Tự Thành đến muộn hơn thủ đô và cũng kéo dài lâu hơn, mưa gió mang theo cái lạnh ẩm ướt.
Sáng nay Lê Đường không che ô bị dính mưa, bây giờ gió lạnh thổi mà đầu óc ong ong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!