*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Đường bắt đầu chuẩn bị cho buổi liên hoan sinh nhật từ trước đấy hơn một tuần.
Dù ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng là dân thủ đô sống dưới chân Hoàng thành, Lê Đường có chút gánh nặng trước các bạn học ở thành phố nhỏ. Vì vậy tiệc sinh nhật của cậu càng phải mới lạ, không thể làm hỏng chuyện.
Càng không thể mất mặt.
Lê Đường nhờ bác giúp việc tìm giúp mình đầu bếp lành nghề với hai yêu cầu, một là phải có tiếng tại địa phương, hai là có thể đến tận nhà.
Đầu bếp kiểu này thông thường chỉ có thể thuê thợ làm tiệc tại gia, Lê Đường chê họ quen nấu cỗ không được chu đáo, tìm mọi cách liên lạc với một đầu bếp làm việc ở khách sạn năm sao, mua một bộ dao giá cả đắt đỏ theo yêu cầu của đầu bếp và để bác giúp việc làm trợ thủ.
Lên thực đơn cũng phải cực kỳ cẩn thận vì dù sao cũng đông khách, mỗi người một sở thích, cần cố hết sức chọn món mà hầu hết mọi người đều dễ ăn, chẳng hạn các món thanh đạm tươi ngon như cua hấp, tôm luộc.
Thêm bớt xóa sửa năm sáu lần mới chốt xong thực đơn, sau khi trả lời đầu bếp một tin "được", Lê Đường lại mở thực đơn xem thêm lát nữa.
Lê Đường thu hồi tin nhắn vừa gửi: Thêm một món chua cay đi ạ.
Đầu bếp nói: Đã có cá nấu dưa chua rồi.
Lê Đường: Đổi canh hải sản sang canh hải sản chua cay.
Đầu bếp gửi tin nhắn thoại: "Chắc chắn không? Chỉ có một món canh, canh chua cay không giải khát được."
Lê Đường nhớ đến cái ngày ở quán ăn giá rẻ dưới chân núi, cậu bạn ngồi đối diện rắc ớt và giấm với "liều lượng gây chết người" lên cơm trắng.
Cậu cũng trả lời bằng tin nhắn thoại: "Chắc ạ, giải khát thì uống nước ngọt cũng được."
"Vậy chốt thế nhé? Để tôi chuẩn bị nguyên liệu."
"Dạ, chú vất vả rồi."Hai ngày trước sinh nhật Lê Đường mới sực nhớ buổi liên hoan vẫn thiếu đồ ngọt, bèn tranh thủ giờ ra chơi lén lướt điện thoại xem đánh giá trên mạng.
Chu Đông Trạch ngồi cuối đi lên chỗ bọn Lê Đường chơi, vỗ sau vai Lê Đường và hét vào tai cậu: "Giáo viên đến kìa."
Lê Đường sợ run bắn người làm điện thoại tuột tay rơi xuống, may sao kịp khép đùi lại đỡ.
Lý Tử Sơ cười bò: "Lão Chu à ông đừng chọc Lê Đường, cậu ấy không chịu được hù đâu."
Chu Đông Trạch cũng cười: "Lê Đường ơi cậu không giận chứ? Không thì lần sau cậu cũng hù tôi như thế đi."
Lê Đường thầm nghĩ tôi ứ trẻ con như cậu đâu, nhặt điện thoại lên xem tiếp.
Thấy cậu bận rộn, hai đứa bên cạnh nói chuyện với nhau. Đầu tiên tụi nó nói về đại hội thể thao mùa thu vào tháng sau, dạo này đám học sinh đều vùi đầu học tập, hoàn toàn không muốn tham gia đại hội thể thao chứ càng miễn bàn đến giành vinh quang cho lớp. Là lớp phó thể dục, Chu Đông Trạch suýt rầu phát hói vì chuyện vận động mọi người đăng ký.
Lý Tử Sơ đề nghị: "Hay là chuẩn bị ít giải thưởng cho học sinh tham gia?"
"Có phải những năm trước không chuẩn bị đâu, nước khoáng uống thoả thích, đồ ăn vặt lấy tự nhiên, còn liên hoan bằng tiền quỹ lớp." Chu Đông Trạch phiền não: "Chút ít ơn huệ này tụi nó thèm vào để ý."
"Thế năm nay chơi lớn, tổ chức hoạt động tập thể cho những người tham gia, sao hả?"
"Ví dụ đi, hoạt động kiểu nào?"
"Hát karaoke, xem phim, nghe nhạc kịch, chơi Murder Mystery, đông người thì có thể mua vé theo đoàn, để tôi xin cô Lưu dùng quỹ lớp, chắc không thành vấn đề."
"Cách này được. Vậy ông xin cô chủ nhiệm trước, sau đó tôi sẽ sắp xếp."
"OK."
Hai thằng thống nhất ý kiến sơ bộ, không quên nghe suy nghĩ của người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!