Mười giờ hôm sau, chuông cửa vang lên.
Chu Thời Uẩn đứng dậy khỏi sofa, đi mở cửa.
Ngoài cửa chỉ có hai người, Chu Chính Hiến ngồi xe lăn và Chu Diễn đẩy xe lăn.
- Anh.
Chu Thời Uẩn nghiêng người:
- Sao anh lại tới đây?
Chu Chính Hiến nhìn vành mắt đen và đôi môi rách da của Chu Thời Uẩn trước mắt, bất ngờ nói:
- Em sao thế?
Chu Thời Uẩn khựng lại, có chút khó hiểu.
Chu Diễn phía sau tốt bụng chỉ vào môi:
- Nhị thiếu gia, cậu chảy máu kìa.
Chu Thời Uẩn sững sờ, đưa tay chạm môi, lập tức xoay đầu đi mất tự nhiên:
- Không sao, không cẩn thận va trúng thôi.
Chu Chính Hiến và Chu Diễn đưa mắt nhìn nhau, va trúng? Va vào đâu? Có điều thấy Chu Thời Uẩn rõ ràng không muốn nói nhiều, hai người đều không hỏi.
Chu Thời Uẩn vào phòng khách pha một bình trà cho Chu Chính Hiến:
- Chuyện kinh doanh ổn thỏa hết rồi chứ?
- Ừ, cũng tàm tạm.
- Chừng nào về?
- Mai.
Chu Chính Hiến đón lấy ly trà sứ trắng, nhấp một ngụm:
- Buổi trưa cùng ăn cơm đi.
- Ừ.
Chu Thời Uẩn ngước mắt nhìn anh:
- Lần này trở về, trong thời gian ngắn đừng chạy lung tung nữa, có chuyện gì thì giao người khác làm, lo chăm sóc sức khỏe của chính anh trước đã.
Chu Chính Hiến mỉm cười:
- Ừ. Đúng rồi, hôm qua em đưa Căng Bắc đến đây?
Chu Thời Uẩn gật đầu:
- Còn đang ngủ.
- Hôm qua anh đã dặn đạo diễn Trương rồi, bảo ông ấy chăm sóc Căng Bắc nhiều vào, tuy chưa nhắc tới quan hệ cụ thể giữa Căng Bắc và Chu gia chúng ta nhưng anh nghĩ ông ấy biết nên làm thế nào.
Chu Thời Uẩn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!