Chương 2: Bác sĩ

Lúc Hà Địch nhận được điện thoại vội vàng chạy tới bệnh

viện thì Tô Căng Bắc vẫn đang trong phòng phẫu thuật. Sau khi đợi thật

lâu ở cánh cửa sáng đèn đỏ, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

Hà Địch kéo vị bác sĩ dẫn đầu, lòng như lửa đốt:

- Bác sĩ bác sĩ! Thế nào, người bên trong thế nào rồi?

Y tá bên cạnh bác sĩ vội nói:

- Ôi ôi ôi, cô yên tâm yên tâm, không có chuyện gì lớn cả, chân

bị gãy xương, não hơi chấn động, ngoài ra bị trầy da chút chút, không

nguy hiểm đến tính mạng.

- Có thật không?

Hà Địch thở phào một hơi:

- Vậy tôi có thể thăm cô ấy chứ?

Y tá:

- Đợi lát nữa cô ấy được chuyển đến phòng bệnh thì cô có thể đi thăm.

- Vậy thì tốt…

Hà Địch nhìn quanh quất phía sau họ, quên buông tay ra, vẫn luôn kéo cánh tay của bác sĩ phẫu thuật.

- Cô.

Giọng nói lành lạnh vang lên.

Hà Địch hơi khựng lại, ngước mắt nhìn. Khẩu trang màu lam nhạt

che quá nửa gương mặt, nhưng đôi mắt ấy lại khiến cô quên dời mắt đi nơi khác, nó màu nâu nhạt, bình thản không gợn sóng, cực kỳ đẹp đẽ.

- Phiền cô buông tay.

Anh nhả ra mấy chữ, vẻ mặt không hề không kiên nhẫn nhưng Hà Địch lại cảm thấy xấu hổ:

- Xin lỗi xin lỗi, ơ, cảm ơn bác sĩ.

- Không cần.

Dứt lời, anh đi ngang qua Hà Địch về phía cuối hành lang. Hà

Địch quay đầu nhìn, cô không thấy toàn bộ gương mặt người đó nhưng trong lòng bỗng dưng có chút kinh ngạc. Cô cũng không nghĩ lâu, xoay người

tìm y tá hỏi thăm số phòng bệnh của Tô Căng Bắc.

Bác sĩ gây mê gỡ khẩu trang xuống, vẻ mặt hóng hớt, hỏi:

- Cô gái vừa rồi là đại minh tinh trên TV phải không?

- Phải đó phải đó, tôi thấy tiêu đề trang nhất ngày mai sẽ bùng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!