Chương 8: (Vô Đề)

Phu Tử viện minh tâm hiến kế, dưới công đường tri phủ nhận tội

Mặc dù Kim Kiền rất muốn học tập Tần Hương Liên bất tỉnh

nhân sự, sau đó mặc kệ là trời long đất lở đi nữa cũng không tới phiên mình phải

hy sinh bản thân mà xông lên nữa. Có điều thể chất bản thân lại quá mức khoẻ mạnh,

chỉ hôn mê có một đêm đã bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức rồi.

"Kim Kiền, ngươi tỉnh rồi."

Vừa mở mắt ra, Kim Kiền đã nhìn thấy một khuôn mặt trắng bóc

đang lắc lư trước mặt.

Hả? Cổ đại cũng có đắp mặt nạ à?

Theo phản xạ có điều kiện, Kim Kiền định mở miệng bảo người

trước mặt tháo mặt nạ để khỏi ảnh hưởng phong cảnh, nhưng nghĩ một chút liền giật

mình tỉnh hẳn, mở to mắt chớp chớp, cuối cùng cũng nói: Công Tôn tiên sinh….

Công Tôn tiên sinh gật đầu nói:

"Kim tiểu huynh đệ, thương thế của ngươi không có gì đáng ngại, chẳng qua do mệt mỏi quá độ, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày là sẽ khoẻ hẳn thôi".

Kim Kiền nghe vậy, trong lòng không khỏi thở phào một hơi,

thầm nghĩ: Xem ra thân phận nữ nhi của mình còn chưa bị lộ… Gượm đã, lấy y thuật

của Công Tôn tiên sinh, công phu chẩn mạch không thể nào sai được, vì sao lại

không phát hiện ra giới tính của mình chứ?

Kim Kiền cảm thấy vô cùng bối rối, nhất thời trong lòng dấy lên

một dự cảm không lành. Nhân lúc Công Tôn tiên sinh xoay người đi lấy thuốc vội

đưa tay lên tự bắt mạch cho chính mình, nhưng vừa mới chạm vào cổ tay liền thấy

dở khóc dở cười. Trên tay mình tầng tầng lớp lớp những băng vải là băng vải, quấn

một đống dày cộp, chỉ lộ ra mấy đầu ngón tay, lớp băng bải đó còn được thắt

hình hai cái nơ bướm cực to nữa chứ, trông chẳng giống ai, thật sự quá buồn cười.

Công Tôn tiên sinh bưng thuốc quay lại, thấy Kim Kiền nhìn

chăm chăm vào lớp băng bó trên tay đến đờ cả người, cười nói:

"Là hai đứa bé con Tần Hương Liên, thấy Kim tiểu huynh đệ hôn mê cứ ngồi túc trực ở bên giường mãi. Cuối cùng vẫn là chủ ý của Triển hộ vệ, để cho hai đứa bé kết cái nơ bướm trên tay tiểu huynh đệ như để cầu nguyện, có vậy hai đứa nhóc mới chịu rời đi".

Kim Kiền cười khổ nhận lấy bát thuốc, một hơi uống hết, thầm

nghĩ: Hai đứa nhóc này, mặc dù thật lòng mình rất vui, nhưng cũng không cần thiết

phải làm cho Thần tiên ca ca cos[1] thành xác ướp chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!