Trên công đường Khai Phong phủ thẩm vấn phò mã, Trần
Thế Mỹ giảo hoạt khiến người ngoài tức giận.
Khai Phong phủ nha kiến trúc khoáng đạt, trang nghiêm
túc mục, phía trước là sảnh sau là phòng ốc, bên trái là tổ miếu,
bên phải là xã tắc[1], cửa nặng đường nhiều, đường và cửa to nhỏ
khác nhau khiến Kim Kiền nhìn mà hoa cả mắt, tựa như bước vào mê
cung. Trái quanh phải co, ngoằn ngoằn nghèo nghèo, hệt như quanh quẩn
trong trận đồ bát quái, mãi một lúc sau Kim Kiền mới đến được nơi
có thể dừng chân.
[1] Xã tắc: Tên một loại tổ miếu.
Đứng trước giường của Tần Hương Liên, Kim Kiền vừa
quan sát Công Tôn tiên sinh đang chẩn bệnh cho Tần Hương Liên, vừa đánh
giá gian sương phòng mà mình đang đứng này.
Cửa sổ dán giấy trắng – thủng lỗ gió lùa vào, cửa
gỗ sơn đen – bong tróc, bàn gỗ tròn – hãy còn tốt, chân bàn còn đầy
đủ, bốn cái ghế gỗ nhỏ – chân ngắn ngủn, một bình trà sứ men xanh –
mất nắp, bốn chén trà sứ men trắng – tróc men, một cái giường chế
từ phản gỗ – cứng quèo, màn hoa trắng trên giường – đầy những mảnh
vụn vá…
Nhất thời trong lòng Kim Kiền lạnh đi nửa phần. Khai
Khai Khai Phong phủ này tiết kiệm đến vậy, sợ rằng cơm ngon canh ngọt
cũng chẳng có!
"Đại nhân, Tần Hương Liên chỉ bị thương ngoài da, lại đi đường mệt nhọc, cộng thêm khi ngăn kiệu kêu oan có khả năng đập đầu xuống đất, nhất thời hôn mê, nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại thôi."
Công Tôn Sách bắt mạch xông, đứng dậy nói với Bao
đại nhân phía sau.
Kim Kiền bên cạnh thầm tặc lưỡi: Công Tôn tiên sinh
quả nhiên là có bản lĩnh, rốt cuộc cũng chẩn đoán được hầu hết
bệnh tình của Tần Hương Liên, có điều vẫn còn may chưa chẩn đoán ra
được trên bàn tọa của Tần Hương Liên có một dấu chân rất to.
Bao đại nhân nghe thấy lời của Công Tôn tiên sinh, đưa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!