Chương 4: (Vô Đề)

Ngự Miêu hiệp nghĩa giúp rửa oan,

Hương Liên định tâm đến Khai Phong

Mặt tựa thái dương đỏ

Râu hùm nửa thước dài

Một mình chắn cửa ấy

Muôn địch chẳng thể qua

Kim Kiền ngẩng đầu nhìn tượng Quan Công uy phong lẫm liệt,

trong lòng không khỏi cảm thấy thê lương.

Chẳng ngờ bản thân và cái miếu Quan Công này lại có duyên đến

vậy, ngược xuôi ngang dọc, cuối cùng rồi cùng trở về đây. Vốn định cảm khái một

phen nhưng lại chẳng có tâm tư để làm, nguyên nhân chủ yếu là, tượng điêu khắc

của Quan lão gia không biến ra cơm được…

Lúc trưa, Kim Kiền và mẹ con Tần Hương Liên đã đi dạo một

vòng ở quỷ môn quan, cuối cùng nhờ một vị đại hiệp từ trên trời giáng xuống ra

tay cứu giúp mới may mắn thoát được kiếp nạn.

Nói tới vị đại hiệp này, thật đúng là chẳng có gì để soi mói

– tướng mạo tuấn tú nho nhã, dáng người cao ráo rắn rỏi, vai rộng, eo thon, có

thể sánh với người mẫu, thân thủ thì tất nhiên không cần phải nhiều lời, chỉ một

câu thôi: xuất thần nhập hóa. Chỉ là, nhân vô thập toàn, ngọc đẹp còn có tì vết,

vị đại hiệp vạn dặm mới tìm thấy một này lại… khụ… khố rách áo ôm chẳng khác gì

Kim Kiền!

Ngồi xếp bằng dưới bệ tượng Quan Công mặt đỏ, Kim Kiền một

tay chống cằm, tay kia cầm một cái màn thầu cứng queo do đại hiệp đưa tặng,

khóc không ra nước mắt, trong lòng buồn bực, chỉ có thể tỏ cùng trời xanh.

Vị đại hiệp này thật đáng được xưng tụng thanh liêm, tay nải

to là thế mà bên trong chỉ có vài cái màn thầu!

Lại nhìn hai tiểu quỷ bên kia, chúng coi mấy cái màn thầu có

thể ném chết người này như sơn hào hải vị, chỉ vài miếng đã ăn hết, vẻ mặt dường

như vẫn còn thèm thuồng lắm.

Gõ gõ vào cái màn thầu trong tay, âm thanh khô cứng khiến

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!