Nơi mật thất gian khổ tìm bằng chứng.
Trong phủ nha, chúng nữ tử kêu oan.
Từ khi nhậm chức ở Khai Phong phủ đến nay, đây là lần đầu
tiên Kim Kiền cảm thấy giấc ngủ lại có hương vị ngọt ngào sung sướng đến thế. Tạm
thời không bàn đến cái khác, chỉ nói cái đệm giường dưới thân này, chao ơi đến
là mềm mại đàn hồi êm ái, so với cái giường trong ký túc xá tập thể của Khai
Phong phủ thì ăn đứt gấp hàng nghìn hàng vạn lần. Không thể tưởng tượng được Trần
Châu này tuy xa xôi cách trở, ấy thế mà điều kiện trong phòng nghỉ của phủ nha
lại thuộc hàng thượng đẳng…
… Trần Châu
Phủ nha?
… An Lạc hầu
Mật thất!
Ôi cha mẹ ơi!
Kim Kiền giật mình bừng tỉnh, nhưng mí mắt vừa mới mở ra, lại
hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.
Tối đen như mực, giơ tay ra cũng không nhìn thấy ngón.
Kim Kiền thót tim, cố hồi tưởng lại, nhưng cũng chỉ có thể
miễn cưỡng nhớ ra một sắc đỏ như máu tràn ngập trong mắt… My Gođ! Chẳng lẽ mình
ngã từ trên cao xuống, không may đứt mất dây thần kinh thị giác, luôn tiện biến
thành nhân sĩ tàn nhưng không phế rồi?!
Kim Kiền liền thấy hốc mắt cay cay:
Lão Bao à lão Bao, tiền bảo hiểm chữa bệnh, tiền bảo hiểm thất
nghiệp, tiền bảo hiểm dưỡng lão và tiền quỹ nhà ở của tôi, ngài đừng nghĩ có thể
thoái thác được! Hừ hừ, còn cả tiền bảo hiểm thương tật lao động nữa! Nhất định
phải bồi thường một lần cho đủ!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội đưa tay ra sờ soạng khắp trên dưới,
kiểm tra xem mình có còn chỗ nào không may bị thương không. Nhưng sờ cả nửa
ngày, đừng nói đến gãy xương, đứt gân, mà ngay cả đến xước da cũng không có. Ngược
lại tấm đệm dưới người này lại khiến người ta thấy khó hiểu, mềm mềm ấm ấm, chất
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!