Trong linh đường phong ba tứ bề.
An Lạc hầu trúng kế bị bắt.
Lúc này Kim Kiền chỉ cảm thấy vỏ đại não thiếu oxy, gan bàn
chân máu chảy ngược, không vì gì khác, chính là cái vị được giang hồ xưng tụng
Nam hiệp, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, đường đường cao thủ hàng đầu của Khai
Phong phủ kiêm bảo tiêu số một kia, chưa đầy năm phút đồng hồ đã bị thủ hạ của
An Lạc hầu bắt giữ, tước mất binh khí, lúc này đang bị mười mấy thanh trường
đao gí sát vào lưng, áp giải đến trước mặt An Lạc hầu Bàng Dục.
Không, không phải chứ?!
Đôi nhãn cầu của Kim Kiền nhảy vọt ra hồi lâu rồi mới quay về
vị trí cũ, đưa mắt liếc về phía Công Tôn Trúc Tử đang đứng trước quan tài.
Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh sắc mặt trắng như tờ giấy, trừng
trừng nhìn thẳng vào mình.
Kim Kiền nhất thời giật thót tim, thầm nghĩ: Toi rồi, Công
Tôn Trúc Tử nhất quyết nhận định rằng mình là đứa lâm trận liền quay mũi giáo
xin hàng, lại còn kéo Tiểu Miêu chịu tội thay, ắt hẳn là lão đang suy nghĩ xử
lý mình như thế nào đây…
Quay đầu lại nhìn An Lạc hầu, chỉ thấy hắn nhướng mày, liếc
xéo đôi mắt phượng, tiếp nhận thanh Cự Khuyết do thuộc hạ dâng lên, cầm trong
tay, tỉ mỉ đánh giá nói:
"Ai cũng nói Nam hiệp Triển Chiêu, khinh công tuyệt đỉnh, võ nghệ siêu quần, trên giang hồ hiếm có đối thủ, trong tay cầm thanh cổ kiếm Cự Khuyết, gọt vàng cắt ngọc… Nay xem ra…".
Đột nhiên, cổ tay Bàng Dục vung một cái, hàn quang của Cự
Khuyết lóe lên, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng Triển Chiêu, cười nhạt nói:
"Chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi".
Nói đoạn, cổ tay ấn về phía trước một cái, một dòng máu đỏ từ
cổ Triển Chiêu chầm chậm chảy xuống.
Nhất thời, trong sảnh tiếng hít khí lạnh hết đợt này đến đợt
khác vang lên.
Chỉ thấy Triển Chiêu, lưng thẳng như thân tùng, áo trắng hơn
tuyết, thân hình bất động, thần sắc không đổi, ánh mắt sáng ngời chẳng mảy may
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!