Trong linh đường sát cơ bốn bề.
Tiểu sai dịch dũng cảm liều mình.
Lại nói về Băng Cơ vừa khom người quỳ gối trước An Lạc hầu
Bàng Dục, lúc ấy chúng nhân trong linh đường không ai là không kinh hoàng thất
sắc.
An Lạc hầu ngả người tựa vào lưng ghế, tay nâng chén trà
lên, thong thả nhấp một ngụm, nói: "Băng Cơ, trước mặt bản hầu không cần đa lễ,
đứng lên đi".
"Băng Cơ tuân lệnh."
Mỹ nhân vận đồ trắng khoan thai đứng dậy, cung kính đứng bên
cạnh An Lạc hầu.
Bàng Dục nheo nheo mắt, đuôi mắt liếc nhìn tất cả một vòng,
chầm chậm nói: "Băng Cơ, ngươi không ở Thiên Hương lâu làm hoa khôi, vì sao lại
chạy đến phủ nha làm tì nữ?".
Băng Cơ cúi đầu thu ánh mắt lại, cung kính đáp: "Bẩm Hầu
gia, Băng Cơ là do nhận được sự ủy thác của người khác".
"Ồ?", An Lạc hầu khẽ mở mắt, hừ lạnh một tiếng, "Nhận được sự
ủy thác của kẻ nào? Lẽ nào lại chính là Bao đại nhân, người đang nằm trong quan
tài?".
"Hầu gia anh minh."
"Hừ, ủy thác chuyện gì?"
"Dùng sắc đẹp của Băng Cơ để mê hoặc Hầu gia, rồi thừa dịp Hầu
gia chỉ có một mình bắt Hầu gia."
"Vậy linh đường này…?"
"Bẩm Hầu gia, linh đường này chính là cái bẫy được dựng lên
để dụ bắt Hầu gia."
"Ha ha ha…"
Đột nhiên, một tràng cười ha hả bật ra từ miệng An Lạc hầu,
tiếng cười the thé, trong đại sảnh im ắng cứ vang dội từng hồi, lởn vởn vờn
quanh linh đường vốn đã thê lương tang tóc, càng làm cho không khí thêm phần u
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!