Chương 3: (Vô Đề)

Bị xử cực hình nhất thời bỏ đi khí phách, giữa nơi đồng

hoang lại thấy trăng sáng vằng vặc

Kết quả, phỏng đoán vô căn cứ của Kim Kiền bất hạnh thay lại

chính xác.

Ngày hôm sau, vừa bị giải lên công đường, Kim Kiền lập tức cảm

thấy một bầu không khí xui xẻo dị thường đang bao trùm.

Hai người họ vừa mới quỳ xuống, còn chưa quỳ vững đã nghe

tri phủ đại nhân đập mạnh kim đường mộc, quát to:

"Tần Hương Liên, ngươi biết tội chưa?"

Tần Hương Liên ngẩng đầu lên, hoang mang hỏi:

"Dám hỏi đại nhân, dân phụ có tội gì? Dân phụ là nguyên cáo!"

Câm mồm! Tri phủ đại nhân quát lên, tiếng kinh đường mộc

chát chúa, Tam ban nha dịch trên công đường vừa nghe liền biết đã tới thời điểm

mình cao giọng rồi, lập tức đồng thanh hô: Uy vũ…, so với dàn đồng ca còn đều

hơn, tất là thành quả của bao nhiêu năm nghiêm túc huấn luyện và thực tập.

Kim Kiền vừa nghe, lông mao khắp người dựng đứng hết cả lên,

trong bụng run cầm cập:

Mới câu đầu tiên đã hạ đường uy, chỉ sợ tiền đồ hôm nay

toàn màu đen ảm đạm thôi.

Lại thấy Tần Hương Liên vẫn ưỡn thẳng sống lưng, cả người

toát ra khí thế hiên ngang lẫm liệt.

Đến khi âm thanh uy vũ đi qua, tri phủ đại nhân mới nghiêm

mặt nói:

"Tần Hương Liên to gan, ngươi tư thông với Hàn Kỳ, sau mưu sát gian phu, lại còn dám tự xưng là nguyên cáo, thực là điêu ngoa đến cùng cực. Người đâu, lôi ả đàn bà này ra đánh năm mươi trượng cho ta" .

Lệnh vừa ban, bốn nha dịch từ hai bên công đường xuất hiện,

sát uy bổng[1] cầm trong tay, hai cây trước kẹp chặt lấy người Tần Hương Liên,

hai cây sau để lên bắp đùi Tần Hương Liên, khí thế tàn nhẫn hung ác.

[1] Sát uy bổng: Trong xã hội phong kiến phạm nhân bị bắt đi

đày hoặc sung quân khi đến một trấn nơi biên thùy, để triệt tiêu khí thế kiêu

ngạo của phạm nhân, trước tiên hắn sẽ bị đánh mười trượng hoặc hai mươi trượng,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!