Tra án Trần Châu Ngự Miêu uy nghiêm hiển lộ.
Nổi giận dạy phường Đăng Đồ[1], giả chịu ngục lao.
[1] Đăng Đồ: Cách nói ngắn gọn của Đăng Đồ Tử, xưa ở nước
Sở có Đăng Đồ Tử vốn ghen ghét với Tống Ngọc tài hoa tuấn tú, đã gièm pha với
vua Sở rằng Tống Ngọc là kẻ háo sắc. Tống Ngọc bèn trả lời: "Tâu bệ hạ, mỹ nữ
trong thiên hạ không nơi nào sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng
quê hương thần, mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần.
Nàng ấy nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp; nếu
thoa thêm chút phấn thì quá trắng; nếu thoa thêm chút son thì quá đỏ. Lông mày
cong mượt, da trắng như tuyết, eo lưng thon thả. Ngay cả một tuyệt thế giai
nhân như vậy quan tâm đến thần suốt ba năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không
lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn
có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề,
bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế
mà lại thích cô ta, có liền năm mụn con. Bệ hạ thấy không, chỉ cần là phụ nữ
thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta mới là kẻ háo sắc
". Bởi miệng lưỡi sắc bén của Tống Ngọc mà vua Sở đã kết tội háo sắc cho Đăng Đồ Tử khiến Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu ngàn năm. Ngày nay cụm từ"Đăng Đồ Tử" dùng để chỉ những kẻ
háo sắc.
Trần Châu cách Đông Kinh Biện Lương hơn trăm dặm về phía bắc,
tiếp giáp với biên thùy, lượng mưa hàng năm rất ít, liên tục nhiều năm xảy ra đại
hạn, cuộc sống của bách tính khổ không kể xiết. Có điều hạn hán thiên tai chẳng
qua chỉ là thứ yếu, họa do con người gây ra mới là đại nạn. Trong địa phận của
Trần Châu, có một vị hoàng đế thứ hai, chính là An Lạc, chức quan thế tập, là
con trai độc nhất của thái sư đương triều Bàng Cát, là đại quốc cữu đương triều,
Bàng Dục.
Tên Bàng Dục này ở Trần Châu tác oai tác quái, vơ vét rúc rỉa
đất đai, ức hiếp dân lành, tuy bách tính trong thành Trần Châu vô cùng căm hận
hắn, nhưng cũng bởi thân phận đại quốc cữu của Bàng Dục mà chỉ dám oán hận
trong lòng chứ không dám nói ra, còn các quan viên lớn nhỏ xung quanh châu phủ
thì toàn lũ a dua a tòng nịnh hót Bàng Dục, hắn bảo sao thì nghe vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!