Ném ô bồn giúp Chiêu cứu người.
Trúng thi độc Ngự Miêu xuống hồ
Mây lành theo gió phiêu diêu
Cây đơn hắt bóng nắng chiều mênh mang
Xum xuê tán bách rủ nhàn
Khói lên biêng biếc đưa làm hương phai
Thân hình cao lớn phía trước, dáng thẳng như thân
tùng, vạt áo thuần một sắc lam phiêu phất như múa, từng sợi từng
sợi tóc đen bay bay theo gió, cảnh sắc đắm say, giai nhân tựa hoa như
thế tất khiến cho tâm hồn con người ta cũng trở nên thư thái khoáng đạt
hơn, đáng tiếc là cảnh chẳng gặp thời.
Chưa nói đến cái khác, mà chỉ riêng khí tức căng
thẳng lạnh băng của vị Triển đại nhân trước mắt Kim Kiền cũng đã đủ
để sát hại cảnh sắc rồi.
"Huynh đệ Ngô thị, các ngươi đã cùng đường rồi, còn không giơ tay chịu trói", Triển Chiêu tay cầm Cự Khuyết tiếng nói tựa
rồng gầm đáy vực, khiến người ta không rét mà run.
Kim Kiền giật mình, run rẩy cả người, lùi lại về
sau vài bước, đưa mắt nhìn hai người đang kẹp chặt lấy con tin chỉ
cách có hơn một trượng trước mặt.
Ngô Đại Lực một tay kẹp chặt lấy cổ Trịnh Tiểu
Liễu tay kia kề sát rìu vào yết hầu cậu ta, nheo mắt lại nói:
"Rốt cục các người là ai, vì sao lại đem xui xẻo đến cho huynh đệ chúng ta?".
Triển Chiêu tiến lên một bước, lạnh lùng nói:
"Chúng ta là sai dịch Khai Phong phủ, hôm nay đến bắt hai người các ngươi về quy án! Còn không mau thả người?".
Ngô đệ vừa nghe mặt mày liền biến sắc, vội sáp lại
gần Ngô Đại Lực nói:
"Đại… đại ca, bọn họ là… là người của Khai Phong phủ!".
Ngô Đại Lực lại cười nhạt:
"Khai Phong phủ thì sao? Huynh đệ chúng ta không làm chuyện gì khuất tất, có gì phải sợ?".
Ngô Đại Lực! Triển Chiêu đột nhiên quát lớn lên một
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!