Hàng vải Thiên Trúc lộ hành tung hung thủ
Ô bồn chứng thực kẻ gian tà
Ba người Triển Chiêu từ biệt Lưu thị và Bách Nhi,
dựa theo lời nói của cậu bé gấp gáp tìm đến phố Nam trong trấn,
quả nhiên không lâu sau, họ tìm thấy một tiệm bán vải, treo biển đề
"Hàng vải Thiên Chức"
"Triển đại nhân, xem ra đây là cửa hàng đó", Trịnh
Tiểu Liễu quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói với Triển Chiêu.
Kim Kiền đứng ngay cạnh nên nghe được rất rõ ràng,
lòng không khỏi cười thầm: Chữ viết trên bảng hiệu kia so với cái
sọt còn to hơn, Tiểu Miêu cũng không mù chữ, còn cần tên nhóc nhà anh
đứng đó mà thuyết minh với giải thích sao?
Triển Chiêu lại chẳng thấy phiền gì, chỉ gật đầu,
dẫn theo hai người Kim, Trịnh tiến vào cửa hàng, nhìn ngắm xung quanh
một lượt rồi hỏi tiểu nhị trong quầy:
"Vị tiểu ca này, tiệm của cậu có bán lụa Vân Cẩm không?".
Tiểu nhị vốn trông ba người quần áo giản dị, khuôn
mặt lại mang theo bụi đường, cho rằng chẳng phải người có tiền gì
nên không chú ý mấy, nom thấy ba người vào tiệm cũng không chào mời.
Nhưng lát sau lại nghe thấy người thanh niên áo lam mở miệng hỏi về
lụa Vân Cẩm, không khỏi có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn rồi khoát
tay trả lời:
"Lụa Vân Cẩm cái gì? Không có".
Tuy ngữ khí của tiểu nhị tỏ vẻ rất coi thường nhưng
Triển Chiêu cũng không chấp nhặt, lại hỏi:
"Vị tiểu ca này, chưởng quầy nhà cậu không có trong cửa hàng sao?".
Tiểu nhị nghe xong có chút bực mình, nghĩ bụng: Ba
người này nhìn qua quần áo trên người đã biết là loại cùng đinh
rồi, lại còn bày đặt ra vẻ giàu có, hỏi hắn lụa Vân Cẩm cơ đấy.
Còn kêu mình gọi chưởng quầy ra, hừ, mình bằng từng này rồi còn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!