Trấn Lưu Gia đoàn tụ người nhà,
Tĩnh tâm tự đầu mối lại về
Thành Đông Đô, cửa phía đông nam gọi là Trần Châu môn, cách
đó mười dặm là núi Nam Hoa. Cửa chính nam gọi là Nam Huân môn, xa xa cách cửa
thành mười dặm là trấn Thảo Thị, bởi các gia đình trong trấn phần lớn đều mang
họ Lưu nên nơi đây còn được gọi là trấn Lưu Gia.
Trấn Lưu Gia này tuy chỉ là trấn nhỏ nhưng vì nằm trên trục
đường trọng yếu dẫn đến kinh thành Biện Lương nên mới phát triển thịnh vượng
như vậy, hàng hóa từ khắp nơi đổ về tràn ngập trên phố, người mua kẻ bán tấp nập,
vô cùng náo nhiệt và sầm uất. Dân cư nơi đây hơn năm trăm hộ, đều lấy việc kinh
thương làm kế sinh nhai.
Theo lý mà nói, trấn Lưu Gia này là nơi giao thương trọng yếu,
khách vãng lai, lái buôn qua lại vô số, từ nam ra bắc đủ mọi loại người, người
trong trấn đã gặp rất nhiều, không còn cảm thấy kỳ lạ từ lâu. Nhưng trưa hôm
nay, có ba người tới đây lại khiến cho mọi người trong trấn bát giác đều dừng
chân, ngoái đầu mà quan sát họ.
Trong ba người ấy, đi đằng trước là một thanh niên áo lam.
Chàng thanh niên này, mặc áo tuyền một sắc lam, thắt lưng
màu trắng, tay cầm một thanh kiếm cổ kiếm vỏ trắng, toàn thân trên dưới chẳng
mang theo vật tùy thân xa hoa nào, nhưng dáng người thẳng như thân tùng, khí chất
nho nhã, lại khiến cho những viên ngọc long lanh trên phố cũng mất đi vẻ quyến
rũ; lại nhìn tướng mạo của người thanh niên ấy, dung nhan tuấn tú văn nhã, đôi
mắt đen huyền sáng lấp lánh, lông mày lưỡi mác, phong thái cùng khí độ hiệp
nghĩa của chàng thật không bút nào tả cho xiết, khiến người ta cứ phải tấm tắc
mãi không thôi.
Nhưng hai người thanh niên phía sau lại khiến cho người ta
chẳng thể nào khen được nửa chữ.
Một người mặc áo vải màu xám tro, thân hình gầy nhẳng như
cây sậy, hai mắt lấp lánh, tuổi cũng chỉ khoảng trên dưới mười bảy, nhưng lại
trưng ra bộ dạng trưởng thành dày dặn kinh nghiệm, tò tò đi theo sau chàng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!