Chương 158: Kết bái tạo dựng nhà mẹ đẻ - Ngày tốt vì lương duyên Triển Kim (4)

Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường đột nhiên sáng ngời, lấy bông lụa đỏ từ trong tay Lô Phương, vung ra, bông lụa đỏ lập tức bung lụa, đón gió mà bay, giống như ánh nắng chiều vờn quanh Bạch Ngọc Đường, gấm đỏ áo trắng, đẹp không sao tả xiết, lập tức chiếu sáng đôi mắt của mọi người.

"Ngũ Gia ta dùng lụa đỏ làm roi, khiêu chiến với tân lang, không biết tân lang có dám ứng chiến hay không?"

Con ngươi đen của Triển Chiêu lóe lên, chưởng vào yên ngựa, áo đỏ như gió lướt, giật lấy bông lụa đỏ trong tay Nhất Chi Mai, thuận thế hất lên, lụa đỏ giống như roi dài vung ra, tung bay trên không.

"Có gì mà không dám?!"

Tân lang, mời!

Ngũ đệ, mời!

Hai giọng nói cùng vang lên, hai bóng người một đỏ một trắng lập tức bay lên, đạp không bay thẳng lên trời cao.

Bầu trời xanh thẳm, áo đỏ áo trắng giao thoa như Phượng hoàng lửa trên tuyết, lụa đỏ giao đấu giống như hào quang rạch phá mây xanh, như mây hồng chuyển động, kinh thiên ngang trời.

Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đang xem chiến trên mặt đất đều ngây người.

Cho đến khi một tiếng nói quỷ dị vang lên:

"Hay! Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường dùng một chiêu Thần Long Bãi Vĩ công phá phòng tuyến, chiếm ưu thế trước, nhưng Nam hiệp Triển Chiêu là lão tướng giang hồ, thời khắc mấu chốt đã trụ vững áp lực, trở tay chưởng ra một chiêu Phi Long Tại Thiên hóa giải tình huống xấu.

Bạch Ngọc Đường không cam lòng yếu thế, trở tay cho thêm một chiêu chớp mắt đưa tình, nhưng Triển Chiêu sao có thể trúng chiêu được, trả lại một chiêu cười như gió xuân, oa nha nha nha nha, trận đại chiến thế kỷ Miêu Thử này, quả nhiên là đánh như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt…Ầm!

"Lụa đỏ giao kích giữa không trung phát ra một tiếng vang thật lớn, hai bóng đỏ trắng cùng cứng đờ giữa không trung, lập tức rơi xuống đất, đột nhiên cùng nhìn về một phía. Mọi người kinh ngạc, nhìn theo ánh mắt của hai người, sau đó, đều lộ ra biểu tình"Ôi mẹ ơi, ta không hoa mắt chứ?

". Trên bức tường của Khai Phong phủ, một người đang nằm sấp trên đầu tường xem kịch hay đến cao hứng, nhân tiện còn ngẫu hứng bình luận nữa. Thân hình kia, khuôn mặt kia, hai mắt nhỏ kia…. Rõ ràng là, là…."Kim Kiền!Tiểu Kim Tử!

"Miêu Thử đồng thanh kết hợp, cuồn cuộn phá tan mây xanh. Không sai, cái vị nằm sấp ở đầu tường xem náo nhiệt đến hăng say kia…. Lại là tân nương của hôm nay…. Kim Kiền! Mọi người đều tỏ vẻ ta sắp xỉu rồi!"Tìm được rồi!Tân nương ở đây nè!"

Đột nhiên, trong Khai Phong phủ truyền ra mấy tiếng hét to.

Ngay sau đó, hai bóng người vội nhảy lên đầu tường, bắt được Kim Kiền.

Người bên trái, mày liễu mắt hạnh, chính là nương tử của Nhất Chi Mai bào muội của Đinh thị song hiệp Đinh Nguyệt Hoa, người bên phải, là một phụ nhân mạnh mẽ, chính là nương tử của Lô Phương đại tẩu của Bạch Ngọc Đường Lô phu nhân.

Lôi tân nương về!

Lô phu nhân hét to vào nội viện.

Đinh Nguyệt Hoa đen mặt, kéo Kim Kiền thả người nhảy xuống.

Sau đó, chợt nghe trong bức tường là một trận gà bay chó chạy.

"Ai u, tân nương của ta, Kim hộ vệ của ta, tiểu tổ tông của ta, kiệu hoa đã tới cửa rồi mà ngài vẫn chưa trang điểm xong!"

"Nhanh nhanh nhanh, nhanh kéo tân nương về cho ta!"

Dạ!

Lô phu nhân bình tĩnh nhìn mọi người trong bức tường, lại quay đầu nhìn mọi người ngoài bức tường nhíu mày cười, lộ ra hàm răng trắng sáng:

"Các người không thấy gì hết! Không nghe gì cả!"

Mọi người sửng sốt.

Sau một khắc, Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu thình lình quay đầu, đôi mắt hoa đào bắn ánh sáng lạnh ra bốn phía, đôi mắt sáng mang theo hàn quang thấu xương, cùng nhau quét về phía mọi người.

"Dạ dạ dạ! Không thấy gì hết!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!