Tại Đông Hoa thị nghe được lời Kim,
Ô bồn[1] xuất hiện nửa đêm kinh hoàng
[1] Ô bồn: cái chậu đen.
Đông Kinh Biện Lương là kinh sư của Đại Tống, thái bình thịnh
trị, người vật phong phú, dân cư hơn trăm vạn. Mặc dù địa thế bằng phẳng rộng
rãi nhưng quân phòng vô cùng nghiêm ngặt, thành quách bốn phía, sông lượn uốn
quanh, bên ngoài tường thành, lầu gác đối nhau. Mà bên trong thành lại là cảnh
tượng liễu rủ rợp bóng, cỏ hoa chen lối, phong tình vô hạn.
Thành có bốn con sông chảy qua, đường thủy thông suốt, thuyền
bè tấp nập, cầu cầu nối nhịp, quả là:
"Cầu vồng đai ngọc vắt ngang, thuyền hoa ánh nước, cảnh này đẹp thay".
Trên bờ, hàng quán san sát, ngựa xe như nước, phố thị phồn
thịnh, những kỳ trân dị bảo từ khắp nơi đều quy tụ về đây.
Trong đó, phía đông thành, phố phường sầm uất: Phàm là ẩm thực,
từ hoa quả từng mùa, tôm, cá, ba ba, cua, thịt khô chim thỏ, cho đến vàng ngọc,
đồ trang sức quý hiếm, rồi cả y phục, không gì là không có. Mùa nào thức nấy, rau
củ tươi ngon được đưa đến chợ, những vật phẩm hiếm có trở nên quý giá, được mọi
người tranh nhau trả giá.
Giờ đang là tháng Năm, đầu hạ, trái cây đúng độ chín rộ, khắp
phố nơi nơi ngập tràn hương thơm quyến rũ của các loại hoa thơm quả lạ, khách
qua đường không ai là không dừng chân hít hà. Nhưng cho dù là hương thơm mê hoặc,
cảnh sắc say lòng người như thế cũng chẳng thể làm vướng bận được bóng dáng tuyền
một màu lam kia, chẳng thể lọt vào đôi mắt sáng lấp lánh như sao kia.
Người thanh niên áo lam này, dáng vẻ vội vã, bước đi nhanh đến
nỗi chân không chạm đất, tuy một thân phong trần nhưng thân hình vẫn thẳng tắp,
chưa từng nhuốm vẻ mệt mỏi, nhanh chóng đi qua đám người huyên náo, tựa như
đang đi giữa chốn không người.
Đột nhiên, chàng thanh niên áo lam dừng bước, hai hàng lông
mày nhíu lại, lặng lẽ nhìn về phía đám đông không biết vì lý do gì lại tụ tập ở
phía trước, lòng thầm thắc mắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!