Tại phò mã phủ vô cớ bị khinh bỉ, trong Phu Tử viện nổi giận
mắng Hương Liên
Bao đại nhân ngưng lại một hồi sau mới hỏi:
"Phò mã gia, ngài nói đây chính là hưu thư mà năm năm trước ngài đã hưu Tần Hương Liên?".
Trần Thế Mỹ khẽ nhếch khoé miệng:
"Đúng vậy. Nếu Bao đại nhân không tin, có thể tận tay cầm, cẩn thận kiểm tra".
Dứt lời, Trần Thế Mỹ liền đưa tờ giấy trong tay cho Bao đại
nhân.
Bao đại nhân nhận lấy bằng hai tay, tỉ mỉ quan sát, sắc mặt
trầm xuống, nhíu chặt mày, một lúc sau cũng không nói gì.
Trần Thế Mỹ lại cười nói:
"Bao đại nhân, ngươi hãy xem cho kĩ, bức hưu thư này có điểm nào không thoả đáng không?".
Bao đại nhân gấp bức hưu thư lại, cung kính dâng trả, đáp:
"Không có chỗ nào không thoả đáng".
Trần Thế Mỹ nghe vậy, nhướng cao đôi mày, ha ha cười lạnh
vài tiếng, thu hồi bức hưu thư.
Công chúa bên cạnh nhìn thấy tình huống như vậy cũng nhướng
mày nói:
"Bao đại nhân, Tần Hương Liên năm năm trước đã bị phò mã hưu, nay lại đến Khai Phong phủ vu cáo phò mã, Bao đại nhân trước nay được xưng tụng là bậc Thanh Thiên, nhất định sẽ trả cho bản cung và phò mã công đạo".
Những lời này vừa thốt ra, đừng nói chúng nhân Khai Phong phủ
mà ngay cả Kim Kiền cũng nộ khí xung thiên, thầm nghĩ: Công chúa và Trần Thế Mỹ
thật đúng vật họp theo loài, người hợp thành bầy, ruồi xanh tìm thịt thối, ngưu
tầm ngưu, mã tầm mã. Xem ra Trần Thế Mỹ và công chúa tám phần là đã chuẩn bị từ
trước, thương lượng kỹ càng, kẻ xướng người hoạ, ôi… Tình huống này không ổn rồi!
Lại nhìn Bao đại nhân, hơi khom người xuống, gục đầu rũ mắt,
nhìn qua thì xác thực là cung kính hữu lễ, nhưng Kim Kiền ở bên cạnh thì thấy rất
rõ, hai bàn tay đen bóng của Bao đại nhân nắm chặt lại, đến nỗi ngón tay cũng
trở nên trắng bệch cả ra.
Trần Thế Mỹ thấy Bao đại nhân hồi lâu không lên tiếng thì lại
càng trở nên kiêu ngạo, tựa vào lưng ghế, ngón tay gõ gõ vào tay vịn nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!