Đây đã là năm thứ ba Chung Viễn Huỳnh sống ở tận thế.
Vốn dĩ cô vừa mới trúng tuyển đại học, đang ngồi trên xe đi đến trường để làm thủ tục nhập học. Thấy thời gian còn dài, cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc ở trên xe, không biết sao lại ngủ say, cơ thể và ý thức cùng mất đi cảm giác, khi tỉnh lại thì đã tới một thế giới khác.
Ở nơi này thế giới có hơi giống trong phim thây ma, cũng có những mất mát và ám ảnh nhưng hoàn cảnh lại càng ác liệt hơn. Nhiều vùng đất rộng lớn có virus và phóng xạ, nguồn nước bị ô nhiễm, không khí có mùi tanh của kim loại, tài nguyên thì vô cùng khan hiếm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh. Ngoại trừ những người dị hóa, về cơ bản phụ nữ sẽ trở thành nô lệ, dùng thân thể đổi lấy đồ ăn là chuyện rất phổ biến.
Chung Viễn Huỳnh rất may mắn khi xuyên đến nơi hẻo lánh rất xa dấu chân người và thây ma. Mặc dù không có bất cứ tài nguyên gì nhưng may mắn gặp được một người tên Phàm Thư.
Tính cách Phàm Thư thẳng thắn phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, rất cá tính, vừa thông minh vừa nhanh nhẹn.
Chung Viễn Huỳnh nghe cô ấy nói, cô ấy có cha mẹ và hai đứa em. Trong quá trình gia đình chạy trốn, chỉ có một mình cô ấy may mắn sống sót nên đã một mình sinh sống trong núi hoang này mấy năm rồi.
Nhờ có Phàm Thư, Chung Viễn Huỳnh mới có thể từ từ thích ứng với cái thế giới kỳ lạ này.
Thế giới này có rất ít thứ để ăn. Cây cối có hình dạng rất kỳ quái, lớn hơn gấp mấy lần so với thế giới ban đầu của cô, cao như mái vòm, không thấy được đỉnh, cành nào cũng to hơn eo người.
Loại trái cây kia khá giống với trái lê còn lớn hơn cả đầu cô nhưng không ăn được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thứ hình chiếc ô tương tự như một cây nấm nào đó, có màu sắc sặc sỡ, đẹp chói mắt, trông còn độc hơn cả năm con nhện độc, vậy mà Phàm Thư lại nói với cô rằng nó có thể ăn được. Điều này hoàn toàn đi ngược lại với thường thức của cô, món nào trong tự nhiên càng đẹp thì không phải nó càng độc sao. Cuối cùng cô không kìm được cơn đói, sau khi ăn xong mang theo tâm trạng hẳn sẽ chết nằm cả một đêm, im lặng khóc thầm, kết quả hôm sau vẫn có thể nhìn thấy mặt trời.
Nếu như không gặp được Phàm Thư, Chung Viễn Huỳnh cảm thấy mình sẽ không sống quá năm ngày, không chết đói thì cũng bị ngộ độc chết.
Có một ngày nọ, sau khi Phàm Thư đi ra ngoài tìm thức ăn thì không thấy quay lại nữa.
Hẳn là đã gặp chuyện gì bất trắc, ở nơi này, nguy hiểm có ở khắp mọi nơi.
Chung Viễn Huỳnh hạ quyết tâm, cầm cây dao bổ củi mà Phàm Thư để lại cho cô, lấy loại đồ ăn có thể để được lâu, rời khỏi chỗ này đi tìm cô ấy.
Cô tìm những chỗ Phàm Thư thường đến trước, dựa vào một ít dấu vết để lại đến nơi càng ngày càng xa.
Chung Viễn Huỳnh đi qua một đoạn đường. Con đường cái này bị nứt vỡ, cỏ dại rậm rạp, miễn cưỡng có thể đi qua được. Mà ở đây, lần đầu tiên cô gặp một người không phải là Phàm Thư.
Nhưng bọn họ thật sự không xứng làm người.
Chung Viễn Huỳnh trốn trong bụi cây, nhìn chằm chằm vào nóc chiếc xe việt dã xuống cấp cách đó không xa. Có ba người đàn ông ngồi trên đó, còn có thêm hai phụ nữ bị mắc kẹt trong hàng rào thép gai.
Ba người đàn ông kia ném mạnh người phụ nữ xuống đất, bật ra những tiếng cười khoái trá và bỉ ổi, mở thép gai ra thay phiên nhau cưỡng bức người phụ nữ.
Cô gái bị người đàn ông cưỡng bức khóc rất thảm thiết, càng kích thích đám đàn ông lộ ra thú tính.
Chung Viễn Huỳnh nhắm mắt lại, nghiến răng, cơ thể lạnh ngắt.
Từ chập tối đến khuya, người đàn ông mới xách quần lên.
Người đàn ông cầm đầu nói: "Tụi bây đi tìm củi rồi về."
Một người đàn ông đi về phía bụi cây đối diện, trong khi người đàn ông kia đi về hướng Chung Viễn Huỳnh.
Chung Viễn Huỳnh nín thở, cầm chặt cây dao bổ củi trong tay, chuẩn bị tìm cơ hội cắt vào yết hầu người đàn ông đó. Cho dù có ra sao, cô có chết cũng muốn dẫn theo một tên đi chung.
Bước chân nặng nề của người đàn ông giẫm lên cỏ mềm và nhánh cây khô, phát ra âm thanh.
Khoảng cách càng ngày càng gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!