Đổng Bồi Xuyên cũng không bằng lòng, cậu cho rằng Chung Viễn Huỳnh cũng sẽ giống những người khác, cũng đến để khuyên bảo cậu.
Chung Viễn Huỳnh: "Không phải."
Đổng Bồi Xuyên ngạc nhiên: "Vậy thì……"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tạm thời em chỉ có thể sống trong vòng kiểm soát của họ, cho đến khi em có đủ năng lực để vượt ra khỏi cái khung này."
"Em có thể thể hiện ra những gì mà họ muốn thấy." Chung Viễn Huỳnh nói: "Nhưng em phải giữ cho nội tâm vững chắc."
Đổng Bồi Xuyên đỏ mắt, tất cả mọi người đều bảo cậu buông bỏ, đừng tiếp tục làm những việc không đàng hoàng, vào lúc mê mang đau khổ, cuối cùng cũng có người nói với cậu rằng cậu có thể tiếp tục giữ vững.
Chung Viễn Huỳnh tiếp tục nói: "Giai đoạn chuẩn bị thi, em thi được trên hạng mười, cô tặng em tranh được Nguyên Tẫn ký tên, sau này thành tích ổn định trong hạng năm, cô sẽ để Nguyên Tẫn dạy em vẽ tranh, cuối tuần có thể tới nhà cô, cô sẽ nói với mẹ em là dạy em học bổ túc."
Vẻ mặt Đổng Bồi Xuyên khựng lại.
Vài giây sau ngơ ngác hỏi: "Nguyên Tẫn?"
"Đúng vậy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thật sự sao?" Âm cuối của cậu khẽ vuốt cao lên.
"Ừ, anh ấy là chồng cô." Nói đến đây, ánh mắt Chung Viễn Huỳnh hơi cong cong.
…
Bình thường thành tích của Đổng Bồi Xuyên vẫn ở trình độ trung bình, cả lớp có bốn mươi tám người, cậu xếp thứ hai mươi.
Cậu dán hai chữ Nguyên Tẫn lên góc bàn, dáng vẻ học tập nghiêm túc, giai đoạn thi xong thành tích vượt lên hạng sáu, thật sự có được một bức tranh được Nguyên Tẫn ký tên, cậu kích động mất ngủ cả đêm.
Chủ nhiệm lớp thở phào nhẹ nhõm, cha mẹ cậu cũng lộ vẻ vui mừng, thả lỏng việc quản lý, không còn giám sát cậu chặt chẽ, một ngày gọi ba cuộc điện thoại cho giáo viên nữa.
Sau hai bài kiểm tra nhỏ, thành tích cậu ổn định ở hạng ba, vì thế giành được tư cách làm đệ tử nhập môn bái Nguyên Tẫn làm thầy.
Sáng thứ bảy dậy sớm, Đổng Bồi Xuyên cất hoạ cụ vào balo, nói với cha mẹ là đến nhà cô Tiểu Chung học bổ túc, sau đó chạy tới nhà kiểu Tây
- nơi Chung Viễn Huỳnh ở.
Cậu ấn chuông cửa, hồi hộp đến độ nín thở, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Người đi ra mở cửa chính là một người đàn ông trẻ đẹp, khi cụp mắt nhìn xuống, mắt một mí của anh vạch ra đường cung lạnh lùng.
"Chào anh ạ, cái đó... Cô Tiểu Chung có ở đây không ạ?" Đổng Bồi Xuyên nhỏ giọng hỏi.
Phó Tẫn nhớ mấy ngày trước Chung Viễn Huỳnh bảo anh dạy một học sinh vẽ truyện tranh: "Có, tôi là Nguyên Tẫn, tên thường gọi là Phó Tẫn.'
"Nguyên Nguyên Nguyên, em em…" Nháy mắt Đổng Bồi Xuyên nhịu lưỡi, gương mặt đỏ bừng, ảo não vì phản ứng ngốc nghếch của bản thân.
Phó Tẫn: "Vào trước đã."
Tay chân Đổng Bồi Xuyên không biết nên cử động như thế nào, gần như cùng tay cùng chân mà đi vào.
"Đến rồi, ngồi ở đây đi." Chung Viễn Huỳnh tiếp đón cậu, rót cho cậu chén nước.
Đổng Bồi Xuyên vội vàng gật đầu nói cảm ơn, mắt cậu lướt qua phòng khách, mở to sáng rực, có mấy cánh cửa sổ sát đất, chỗ ban công có đủ loại bồn hoa, bởi vì không cắt chỉnh nên chúng được mặc sức sinh trưởng theo ý mình, còn có bể cá chữ nhật vô cùng lớn, bên trong có rất nhiều cá cùng một số thuyền trang trí nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!