Chương 6: (Vô Đề)

Sau bữa cơm tất niên đó, mãi tới tận mùng bảy, bốn người mới cùng nhau ăn cơm tối.

Giống như trước đây, phần lớn thời gian lúc ăn cơm đều im lặng, có lúc Phó Lăng Thanh lên tiếng hỏi vài câu.

Chung Viễn Huỳnh vừa ăn cơm, vừa định nói ngày mùng tám cô sẽ trở về thành phố Bắc Đường, dù sao trở về nơi thuộc về mình cũng tự do thoải mái hơn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lần này ký được một hợp đồng lớn, rõ ràng tâm trạng của Chung Lịch Cao rất tốt, nói thêm vài câu đã nhắc tới hạng mục lần này với Phó Lăng Thanh, thấy thái độ của bà lạnh nhạt mới nhớ tới bà từng nói lúc ăn cơm với gia đình không nói chuyện công việc.

Ông hậm hực kết thúc chủ đề này, quét mắt một vòng nhìn về phía Phó Tẫn, quan tâm hỏi theo kiểu người lớn: "A Tẫn à, thế nào rồi, đã có bạn gái chưa, nếu có có thể đưa về nhà ra mắt."

Đây là loại câu hỏi thường thấy nhất mỗi khi Tết đến của người lớn trong nhà, nhưng câu hỏi này của ông lại khiến Phó Lăng Thanh nhíu mày, bà đặt đũa xuống, rõ ràng muốn đổi chủ đề.

Phó Tẫn lại ung dung nói: "Có rồi."

Nghe vậy, Chung Viễn Huỳnh không nhịn được nhìn anh một cái.

Cô nhớ đến giấc mơ về mùa hè thi đại học đêm qua, nghe anh nói vậy lập tức thở dài một hơi.

Những việc của quá khứ, vẫn nên để nó trôi qua thôi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phó Lăng Thanh cũng nhìn anh, mở miệng nhưng không nói, sự ngạc nhiên chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Chung Lịch Cao rất hiểu việc nhìn mặt đoán lời, ông cũng biết mình đã giẫm phải mìn nhưng vẫn sĩ diện, bám lấy chủ đề này nói: "Ngày mai cha và Lăng Thanh không có việc cần ra ngoài, bạn gái con có tiện không? Hay là đưa cô ấy tới nhà để bọn ta xem thử?"

Phó Lăng Thanh không vui nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Nếu không ở cùng một thành phố, không tiện thì thôi."

"Ngày mai đưa về." Phó Tẫn nói.

Câu "ngày mai về thành phố Bắc Đường" của Chung Viễn Huỳnh kẹt lại trong họng, dù sao thì mai anh đưa bạn gái về gặp người nhà, cũng được xem là một chuyện khá lớn, nếu cô nói mai mình đi kiểu gì cũng bị khuyên ở lại.

Chung Viễn Huỳnh: "Ngày kia con về thành phố Bắc Đường."

Vì không muốn đấu võ mồm nên ở lại thêm một ngày cũng không sao.

Phó Lăng Thanh gật đầu, hỏi cô: "Viễn Huỳnh có bạn trai chưa?"

"Vẫn chưa." Chung Viễn Huỳnh nói.

"Viễn Huỳnh nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi đúng không." Phó Lăng Thanh cười, nói.

Chung Viễn Huỳnh thật thà trả lời: "Con cũng không để ý lắm."

Đèn trên bàn ăn là một chiếc đèn pha lê cầu kỳ, ánh sáng trắng chiếu xuống những sợi tóc lòa xòa trước trán khiến da Phó Tẫn càng trắng thêm.

Suốt quá trình anh không hề ngẩng đầu, vẻ mặt thờ ơ, giống như  không để tâm tới bất cứ điều gì, chỉ có tay vẫn hoạt động rất nhanh, sau đó từ từ buông đũa.

Tối  mùng tám, Chung Viễn Huỳnh ngồi dựa lưng trên sofa, nhàm chán cầm điều khiển đổi kênh, thấy Phó Tẫn ngồi ở đầu kia ghế sofa đứng dậy, cầm máy tính làm gì đó, cô bèn giảm âm lượng TV xuống mức thấp nhất.

Phó Lăng Thanh đi qua phòng khách, thấy Phó Tẫn chẳng có động tĩnh gì liền hỏi: "Không đi đón người ta à?"

Vừa nói xong chuông cửa đã vang lên,  bà đi ra mở cửa, bên ngoài truyền đến giọng nữ mềm mại: "Chúc dì năm mới vui vẻ, dì đúng là vừa trẻ vừa đẹp, nếu không phải A Tẫn có kể về dì, con còn tưởng chị anh ấy ra mở cửa nữa đó."

"Đâu có đâu có." Phó Lăng Thanh nói: "Bên ngoài lạnh, vào trong trước đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!