Chương 5: (Vô Đề)

Chung Viễn Huỳnh cuộn mình cứng ngắc trong góc tường, lưng đổ mồ hôi lạnh, tim đập hẫng nhịp vì sợ hãi.

"Là em." Tiếng gõ cửa ngừng lại, sau đó vang lên tiếng người.

Một lúc lâu sau Chung Viễn Huỳnh mới bình tĩnh lại, hít một hơi, run rẩy nói: "Phó, Phó Tẫn?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ừ." Phó Tẫn nói tiếp: "Em vào được không?"

"Cửa không khóa."  Chung Viễn Huỳnh buột miệng nói.

Giờ cô đang sợ muốn chết, không muốn bị bỏ rơi trong bóng tối một mình.

Phó Tẫn mở cửa đi vào, bật đèn pin điện thoại lên, sau đó tới cạnh giường, đưa điện thoại cho cô.

Chung Viễn Huỳnh ngơ ngác ngẩng đầu, đưa tay nhận lấy điện thoại của anh.

Giây phút đưa điện thoại ấy, Phó Tẫn nhìn thấy mặt cô trắng bệch, mắt đỏ lên vì khóc, hình như cô còn đang run.

"Xin lỗi." Phó Tẫn rời mắt: "Em không muốn dọa chị."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ánh đèn phát ra từ điện thoại chiếu sáng chỗ cô đang ngồi, lòng cô cũng thả lỏng đôi chút, nhìn Phó Tẫn đang đi về phía cửa, cô không nhịn được lên tiếng: "Em…"

Câu "đang định đi à" còn chưa hỏi xong, cô đã thấy anh ngồi vào ghế ở cạnh cửa, giữ khoảng cách với cô.

Phó Tẫn giương mắt nhìn cô, hỏi: "Cái gì?"

Chung Viễn Huỳnh im lặng, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Sao em phải ngồi xa vậy." Xa tới mức chỉ nhìn thấy một cái bóng mờ mờ, khiến người ta sợ hãi.

Câu nói này vừa đúng lúc bị tiếng sấm át mất, không biết do cô cố ý hay là vốn không muốn người ta nghe thấy.

Có vẻ như Phó Tẫn không nghe rõ, đứng dậy kéo ghế ngồi cách giường cô hai mét, sau đó không hỏi thêm gì nữa.

Chung Viễn Huỳnh cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, còn 92% pin, thời gian cũng đã gần 12 giờ đêm.

Đôi vai căng cứng của cô cũng dần thả lỏng theo thời gian, sự sợ hãi cũng vơi bớt dần, Chung Viễn Huỳnh nhìn anh mấy cái, như muốn nói lại thôi.

Cô thấy Phó Tẫn không có ý định rời đi, lại sợ anh ngại cứ vậy rời đi, không biết có nên hỏi một tiếng hay không, cảm giác như nếu hỏi lại giống hạ lệnh đuổi khách.

Phó Tẫn ung dung dựa vào ghế, nói: "Phòng em bị dột, nếu chị không để ý, em có thể ở lại đây một lát không."

"Tầng một không có ai, em hơi sợ." Anh bổ sung thêm một câu.

"…"

Chung Viễn Huỳnh vốn không tin phòng anh bị dột, càng không tin anh sợ tối.

Sau 9 tuổi cô gặp anh, anh luôn lấy lý do bản thân sợ tối mà trốn vào lòng cô.

Sau này cô mới biết, anh không hề sợ tối, chỉ là anh biết cô sợ mà thôi.

Chung Viễn Huỳnh cũng ngại vạch trần, chỉ có thể nói: "Chị trải hai cái chăn xuống đất cho em nhé."

"Em không ngủ được." Phó Tẫn nói: "Không cần quan tâm em, chị cứ nghỉ ngơi đi."

Chung Viễn Huỳnh hiểu lầm ý của Phó Tẫn, cô cho rằng Phó Tẫn không ngủ được trên đất, thực ra anh không ngủ được, ý chỉ không thể ngủ một cách bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!