Hai ngày sau Chung Viễn Huỳnh đến biệt thự nhà vườn, Từ Tử Thúc nhân lúc Phó Tẫn đi lên lầu lấy dụng cụ vẽ tranh lập tức nói nhỏ với Chung Viễn Huỳnh rằng Phó Tẫn không phải là người.
Anh ta muốn Chung Viễn Huỳnh cùng chung kẻ thù với mình, cũng như cho cô thấy bộ mặt thật của tên súc sinh này. Kết quả là Chung Viễn Huỳnh không nhịn được cười.
Từ Tử Thúc bắt đầu nghi ngờ chính mình, gãi gãi gáy cổ: "Chuyện tôi vừa nói là chuyện cười sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Khi chúng tôi mới lên cấp 2, tuổi còn nhỏ nên anh ấy giúp tôi chọn sách là chuyện bình thường, bởi vì mức độ phân loại của một số truyện tranh Nhật Bản và Đài Loan quả thực khá cao." Chung Viễn Huỳnh nói: "Sau này khi tôi lên cấp 3 học phác thảo cơ thể con người, xem lại những cuốn đó thì ổn hơn nhiều."
Cũng có thể nói là Phó Tẫn nghĩ tới những chuyện này nên mới giữ lại những cuốn truyện tranh đó.
Vẻ mặt của Từ Tử Thúc trở nên tái mét, biết rằng mình đã bị Phó Tẫn đùa cợt.
Nhưng mà, điều này lại khiến anh ta an tâm hơn phần nào. Từ khi làm trợ lý cho Phó Tẫn, đã thấy Phó Tẫn luôn cực kì ít nói, không có cảm xúc gì, tâm trạng lúc nào cũng tệ đến nỗi khiến người khác sợ hãi.
Anh như một con rối, sống không có mục đích từ ngày này qua ngày khác.
Vậy mà Phó Tẫn bây giờ lại có thể giỡn với anh ta.
——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn vi tính và bàn làm việc di động bằng gỗ được đặt bên cạnh sofa trong phòng khách.
Phó Tẫn sử dụng máy tính và máy tính bảng đồ họa để tuần tự hóa. Khi vẽ, anh dựa trực tiếp vào lưng ghế sofa, cong một chân lên và kê mép bảng vẽ vào chân mình, một tay giữ bảng vẽ một tay vẽ.
Chung Viễn Huỳnh hỏi: "Bình thường em đều vẽ ở phòng khách hả?"
Phó Tẫn nhấn nút nguồn máy tính: "Phòng vẽ."
"Tại sao bây giờ em không vẽ ở phòng vẽ?" Chung Viễn Huỳnh hỏi bâng quơ: "Còn ghế nào khác trong phòng vẽ không? Chị sẽ giống như mọi hôm ở bên cạnh, không làm ảnh hưởng tới em."
Phó Tẫn âm thầm siết chặt tay, mắt nhìn bàn phím, dừng lại nói: "Ở đâu vẽ tranh cũng như nhau thôi."
Chung Viễn Huỳnh không nói gì nữa, đứng dậy đi đến tủ sách mới đóng, lấy một cuốn truyện tranh ra đọc.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh của chuột, bàn phím cùng với tiếng lật sách trong phòng khách.
Sau khi Phó Tẫn vẽ xong một nửa bức tranh, anh không kìm lòng được mà ngẩng đầu nhìn người cách đó không xa.
Tấm rèm sau lưng cô được kéo hờ, để lộ bức tường kính với những họa tiết ngẫu nhiên, ánh nắng cuối thu mang theo chút ấm áp còn sót lại xuyên qua tấm kính chiếu lên người cô.
Một người không thể ngừng nói chuyện khi xem TV và truyện tranh, mà giờ đây khi đọc truyện hài cũng chỉ có thể cười mỉm, cố nhịn cười, có lẽ là sợ làm phiền đến anh.
Anh vốn dĩ là một người nhạt nhẽo, sợ Chung Viễn Huỳnh ở đây cùng anh sẽ cảm thấy chán, sau này sẽ không đến nữa nên anh mua truyện tranh về cho cô đọc giống như hồi cấp 2, cũng nhân cơ hội này có thêm thời gian ở bên cạnh cô.
Nhưng bây giờ cô đọc truyện tranh rất chăm chú, Phó Tẫn thấy như có loài sâu bọ nào đó đang gặm nhấm đầy khắp tim phổi anh, rất khó chịu.
Phó Tẫn nhìn cô rất lâu cũng không thấy cô ngẩng đầu nhìn anh lần nào, nỗi ấm ức lại dâng trào.
Chung Viễn Huỳnh đọc được bộ truyện tranh mà cô thích thì sẽ rất nhập tâm. Cuốn truyện này vừa hài hước lại hồi hộp, hấp dẫn, cô âm thầm ghi nhớ lại cốt truyện, định tối nay sẽ cùng Phó Tẫn đoán xem ai là nhân vật phản diện thì đột nhiên có hai ngón tay đặt lên trang sách.
Chung Viễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào nó, thấy hình xăm màu đen trên cổ tay trắng ngần, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của anh.
Một vệt nắng nhạt xuyên qua tấm kính chiếu vào đôi lông mày của anh, đôi mắt biến thành màu nâu nhạt long lanh và phủ một tầng lớp ánh sáng mỏng manh.
Có lẽ vì đã học hội họa nhiều năm nên Chung Viễn Huỳnh rất giỏi trong việc nắm bắt vẻ đẹp của mọi thứ. Vẻ đẹp trước mắt khiến cô ngơ ngác, muốn vẽ nó mà lại sợ vẽ không ra được sẽ mất làm mất đi vẻ chân thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!