"Nếu cháu cảm thấy khó biểu đạt cảm xúc của mình, cũng đừng ép bản thân phải nói cái gì hoặc làm cái gì đó."
"Viễn Huỳnh, nếu cháu thuận theo tâm ý tự nhiên hành động, cháu sẽ thấy rằng mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra Chung Viễn Huỳnh đã rời khỏi biệt thự của nhà họ Phó, quay về thành phố Bắc Đường lúc trước, đi tìm Phỉ Duyệt Nhiên.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm kiếm lời khuyên bảo tâm lý.
Cô muốn vượt qua sườn đồi, đi về phía có ánh sáng nhưng cái này cần phải dũng cảm, nếu không chú ý một chút bị sợ hãi thì sẽ thịt nát xương tan, khiến cô cô phải lùi bước.
Có người cả đời cũng không thể nào làm được.
Nhưng cô cấp bách muốn vượt qua chướng ngại vật, bởi vì biết có người đợi cô quá lâu, từ lúc còn bé đến bây giờ, đợi rất nhiều ngày đêm.
Chung Viễn Huỳnh chân thành nói: "Bác sĩ Phỉ, cám ơn cô nhiều."
"Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cháu cũng không sợ cô."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phỉ Duyệt Nhiên ôn hòa cười: "Viễn Huỳnh, thử vươn tay ra với cậu ấy, cho cậu ấy cơ hội nắm tay, cũng là cho chính mình cơ hội."
Nói cho cùng, Chung Viễn Huỳnh vẫn có một nỗi sợ hãi đến từ sự thay đổi.
Sợ thay đổi mối quan hệ và cách hòa hợp với Phó Tẫn, vì mối quan hệ tình cảm của cha mẹ cô không tốt, nên cô không dám đối mặt với hai chữ tình cảm.
Nhưng đứa trẻ Phó Tẫn kia có đầy đủ kiên nhẫn và bao dung, để khiến cho cô tin tưởng, tình cảm không chỉ có gay go và xấu xa, nó còn có mặt tốt đẹp nữa.
"Dần dần, trong tiềm thức cháu sẽ thay đổi, nếu cháu đáp lại tình cảm của người này, cậu ấy cũng sẽ không làm cháu tổn thương."
…
Khi Chung Viễn Huỳnh giơ tay ra nắm lấy Phó Tẫn, cô mới nhận ra nó thật sự không khó như trong tưởng tượng.
Thật ra cô vẫn còn đang lo lắng, không khống chế được mà đưa ra mấy giả thiết kết quả không tốt… Bị anh vứt bỏ, hoặc là anh là cưỡng ép kiềm chế, khiến cho cô không chịu nổi.
Nó không có lý, rõ ràng biết anh sẽ không như vậy nhưng bóng mờ trong tiềm thức tự động thiết lập một số tình cảnh cho cô.
Cho nên đầu ngón tay cô vô thức buông lỏng, tùy lúc giả vờ không chú ý mà rút tay về.
Chỉ là cô không nghĩ tới Phó Tẫn còn lo lắng hơn cô, giữ cô thật chặt, lòng bàn tay nóng lên.
Khi anh cười rộ lên, đẹp đến mức chói mắt.
Tâm trạng vui vẻ lây nhiễm sang cho cô, khiến tâm trạng cô cũng trở nên nhẹ nhõm.
Hai người đều không giấu được sự rung động và trúc trắc của chính mình, cứ thế nắm tay nhau đi qua phố lớn ngõ nhỏ, dưới bầu trời đầy sao đi về nhà.
Dưới tầng của khu dân cư có một số cây nhỏ, bởi vì đang mùa thu nên một ít cành cây xơ xác, ánh đèn đường lờ mờ bị cành cây cắt thành từng mảnh nhỏ, âm thầm rơi trên mặt đất.
"Chị lên trước đây." Chung Viễn Huỳnh nói.
Phó tẫn "ừm" một tiếng nhưng không buông tay.
Qua một lúc.
Anh mới chậm rãi buông ra một chút, khẽ kéo ngón tay cô khẽ lắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!