Bóng đêm mờ dần, ánh sáng của bình minh bắt đầu le lói, cả thành phố vẫn đang say giấc nồng, lòng đường lạnh lẽo, từng ngọn đèn rực rỡ chiếu khắp mọi ngóc ngách.
Từ Tử Thúc hắt xì một cái, dừng xe ở trước cửa tiểu khu, thấp thỏm nheo mắt lại, nhìn về hướng cổng vào.
Trong phòng bảo vệ, bác bảo vệ gầy gò đứng dậy đi rót nước nóng, còn bác bảo vệ mập hơn thì dựa vào lưng ghế, duỗi chân thẳng ra, hai tay lồng lại với nhau, đầu nghiêng sang một bên, phát ra tiếng ngáy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước cửa tiểu khu, một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng chói lóa, soi sáng cả một đoạn đường.
Không bao lâu sau, một bóng người xuất hiện, bị ánh đèn phản chiếu in trên mặt đất, từng bước tới gần xe.
Đợi người nọ lên xe, ngồi dựa vào lưng ghế sau, Từ Tử Thúc mới thấy rõ vẻ mặt lạnh lùng của anh, anh ta hỏi: "Thuốc hết hiệu lực rồi sao?"
Cũng khó trách anh vội vàng rời đi, hóa ra là sợ Chung Viễn Huỳnh nhìn ra trạng thái không tốt của mình.
Phó Tẫn ngửa đầu, bàn tay day day mi tâm, không nói gì.
Từ Tử Thúc đưa một chai nước cho anh: "Hôm qua cậu đã không ăn gì, chắc sẽ bị nôn, mau uống chút nước cho bớt khó chịu đi."
Chờ Phó Tẫn nhận lấy nước uống hai ngụm, Từ Tử Thúc mới khởi động xe, vững vàng lăn bánh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những cây hoa hai bên đường vẫn còn đắm chìm trong sự im lặng của bình minh nhưng trong biệt thự nhà họ Phó đã ầm ĩ được một lúc lâu.
Dì Trương vừa nghe hai vị bác sĩ cãi nhau, vừa chuẩn bị bữa sáng.
Trần Minh Cát: "Ai bảo cô kê cho anh ta loại thuốc đó? Cô có biết loại thuốc đó có tác dụng phụ như thế nào không, dùng để phá hoại cơ thể, chứ trị bệnh cái nỗi gì."
Phỉ Duyệt Nhiên nhíu mày, nhảy dựng lên: "Anh cho rằng tôi là anh sao, đi kê thuốc lung tung cho người bệnh?"
"Tôi kê đơn bừa bãi bao giờ?"
"Anh nghĩ tôi không biết sao? Tôi chỉ lười không muốn nói thôi."
"Được, vậy bây giờ tôi cho cô cơ hội nói rõ ràng đó."
Dì Trương bất đắc dĩ lắc đầu, bưng bữa sáng đặt lên bàn: "Bác sĩ Trần, bác sĩ Phỉ, mời hai người dùng bữa."
Hai người tạm thời ngừng lại, bình thản dùng hết bữa sáng, sau đó lại tiếp tục tranh cãi.
Trần Minh Cát: "Cô cho rằng để cho anh ta lén chạy ra ngoài gặp người khác, thân thể có thể tự động khỏi hẳn sao? Tôi đã sớm không tán thành phương pháp trị liệu vớ vẩn đó của cô rồi, đem toàn bộ hy vọng đặt cược vào một người, mấy năm trước anh ta đã từng tái phát, thiếu chút nữa chết đến nơi, tôi nói cho cô biết, đừng hòng đi đường tắt, trước tiên phải trị khỏi cơ thể anh ta đã, sau đó mới có thể điều trị tâm lý được."
Phỉ Duyệt Nhiên: "Anh cứ luôn miệng phải trị cơ thể, phải trị cơ thể nhưng bệnh của Phó Tẫn xuất phát từ tâm lý tích tụ lâu ngày mà ra, bệnh tâm lý không phải là dùng mấy liều thuốc là xong, phương pháp của anh chỉ có thể điều trị nhất thời mà không chữa khỏi tận gốc."
Dì Trương đã quen với chuyện này rồi, hai bác sĩ này chỉ cần cùng làm việc sẽ diễn ra màn này, một người là bác sĩ nội khoa, một người là bác sĩ tâm lý, đều có uy tín cao trong lĩnh vực mình làm, hết lần này tới lần khác so tài cao thấp, không ai nhường ai nửa phần.
Hai người đều là bạn tốt của Phó Lăng Thanh, nghe nói bọn họ từng ở chung với nhau hơn ba năm, thường xuyên cùng nhau thảo luận về bệnh án, bởi vì bệnh tình của một số bệnh nhân, ai cũng cố chấp với ý kiến của mình, bắt đầu tranh chấp không ngớt, sau đó không còn qua lại với nhau nữa.
Đúng lúc Trần Minh Cát cùng Phỉ Duyệt Nhiên tranh cãi nảy lửa, Phó Tẫn đi vào, bình thản đến bên cạnh bàn ăn và ngồi xuống.
Dì Trương lập tức chuẩn bị cho anh một bộ bát đũa và phần ăn buổi sáng.
Biểu cảm của Trần Minh Cát hòa hoãn: "Đúng rồi, tốt lắm, rốt cục chịu nghe lời khuyên của tôi, phải ăn đủ ngày ba bữa theo chỉ dẫn, có một số loại thuốc không uống được lúc đói, sẽ làm bục dạ dày."
Phó Tẫn nghiêng đầu nói với Từ Tử Thúc: "Sai người đem gian phòng hứng ánh mặt trời ở tầng ba thu dọn lại, chuẩn bị thiết bị tập thể hình, sau đó đi mời huấn luyện viên thể hình đến cho tôi."
Phỉ Duyệt Nhiên cũng buông lỏng chân mày: "Nghe lời khuyên của tôi sẽ không sai đâu, thường xuyên tập thể dục, có thể thả lỏng tâm tình, rất có ích cho việc điều trị tâm lý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!