Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt kính, phản chiếu một chút ánh sáng chói mắt, bầu không khí trong phòng trở nên đặc quánh buồn tẻ.
"Phó Tẫn đã tự tử một lần do chứng tự kỷ tái phát. Xu hướng tự tử của nó trong những năm tiếp theo đã ở mức báo động đỏ. Lần duy nhất gần đến giá trị xanh là vì cháu nói về chuyện ngưng làm việc với Nguyên Tẫn, cũng ngừng đọc truyện tranh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phỉ Duyệt Nhiên kể lại ngắn gọn và toàn diện những gì Phó Tẫn đã trải qua trong những năm đó.
"Những gì bây giờ cháu thấy là vẻ ngoài "bình thường" mà nó cố tình tạo ra vì cháu."
Nhìn vẻ mặt thay đổi của Chung Viễn Huỳnh, Phỉ Duyệt Nhiên vốn luôn cứng lòng cũng hơi không đành lòng nhưng cô ta đã đi đến bước cuối cùng rồi, dừng lại như vậy sẽ không có ý nghĩa gì nữa.
"Viễn Huỳnh, cho cháu xem một đoạn video của nó lúc ấy."
Phỉ Duyệt Nhiên mở máy tính xách tay, nhấp vào một tập tin video, phát cho cô xem.
Chung Viễn Huỳnh siết chặt tay, không khống chế được mà cắn chặt môi dưới, nín thở, ánh mắt rơi vào trên màn hình.
Trên màn hình, Phó Tẫn gầy đến mức không nhìn ra cơ thể người, những đường gân xanh và xương cốt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trông giống như một khung xương đang nâng đỡ một bộ da mỏng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cuộn mình trên ghế, trước mặt có một tấm gương lớn, lộ ra khuôn mặt đã bớt phần ngây ngô nhưng vẫn còn cảm giác thời niên thiếu.
Dường như anh đã không ngủ trong một thời gian dài, đôi mắt đỏ ngầu, tơ máu phủ kín, dưới mắt có những vệt xám xanh, trông anh phờ phạc không chịu được.
Vậy mà anh lại nở nụ cười, khóe môi nhếch lên một đường vòng cung rõ ràng, trong đôi mắt trống rỗng không chứa một chút thông tin gì.
Đây là điều mà Viễn Huỳnh từng thấy trước đây, nụ cười máy móc không chứa cảm xúc, mỗi khi nhếch lên đường vòng cung dường như đều đã được đo lường tinh vi, giống như một công cụ vận hành cực kỳ chính xác.
Cô ghé sát nhìn kỹ vào màn hình, mới nhận ra trên gương có một tấm ảnh được dán lên, chính là tấm ảnh Lâm Thần Ngạn đang cười rộ lên.
Phó Tẫn đang học cách cười của anh ta.
Đồng tử của Chung Viễn Huỳnh hơi co lại, vẻ mặt ngây ra trong giây lát, cả người sững sờ ở chỗ đó.
Đoạn video hơn một phút lại dài đến mức cô cảm thấy như mỗi giây đều là một mũi kim nhỏ đâm vào làn da, xuyên qua cơ thể, khó chịu đến cả trong xương cốt.
Phỉ Duyệt Nhiên đóng máy tính, nói: "Cậu nhóc đó chắc nghĩ kiểu người cháu thích là cậu trai rộng rãi, cười rộ giống ánh mặt trời như Lâm Thần Ngạn hay Hà Khâm Dương, vì vậy mới…"
Mới muốn trở thành dáng vẻ như vậy, dáng vẻ cháu sẽ thích.
Im lặng trong một thời gian dài.
Chung Viễn Huỳnh kìm lại cơn nóng đau nhức chua xót ở hốc mắt và cái mũi, hơi hơi mở miệng, một lúc lâu cô mới lấy lại giọng nói của mình: "Cô Phỉ, bây giờ em ấy đang ở đâu ạ?"
"Vị thiếu gia nhỏ này thật sự là một bệnh nhân khiến người ta đau đầu." Phỉ Duyệt Nhiên tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi: "Ngoại trừ cháu, chúng ta đều phải làm theo mong muốn của nó."
Hàm ý, tình trạng hiện tại của nó thật sự quá tệ, thế nên nó không muốn cháu nhìn thấy nó.
"Viễn Huỳnh, cứ yên tâm trở về đi, rồi cháu sẽ gặp được nó thôi." Rốt cuộc, nó cuối cùng cũng có được một khoảng thời gian bình yên ở bên cháu, trên căn bản nó cũng không buông tay được.
Chung Viễn Huỳnh thấy nhiều lần nói lời sáo rỗng không có tác dụng, cô lại lên lầu xem xét, biết chắc Phó Tẫn không có ở đó nên đành phải xách túi chào tạm biệt ra về.
Khi cô bước đến gần cửa ra vào, Phỉ Duyệt Nhiên đột nhiên nói: "Đúng rồi, Viễn Huỳnh, cháu tốt hơn hết nên chú ý đến tác phẩm mới "Đèn Khuya Le Lói" của nó.
Chung Viễn Huỳnh giật mình, sau đó gật đầu rời đi.
"Cô bé đó đi rồi." Phỉ Duyệt Nhiên nhàn nhã gõ bàn hai lần: "Đi ra đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!