Chương 42: (Vô Đề)

"Cô có lạnh không?" Không đợi Chung Viễn Huỳnh nói gì, Hà Khâm Dương đã cởi khăn quàng cổ của mình xuống, quấn vào giúp cô, sau đó nắm lấy tay cô.

Chung Viễn Huỳnh hơi nhíu mày, cố nhịn không rút tay về: "Đi thôi. "

Phó Tẫn chỉ ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ, nhìn bọn họ nắm tay nhau rời đi, hai bóng người kề sát vào nhau.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Buổi tối hôm đó, Phó Tẫn sốt cao, cả đêm chìm sâu trong cơn ác mộng, khi thì mơ thấy biểu cảm ghê tởm chán ghét của Chung Viễn Huỳnh, khi thì mơ thấy cảnh tượng cô và người đàn ông kia ở bên nhau.

Không phải đã nói rồi sao, anh cút xa một chút thì cô sẽ không chấp nhận người khác.

Không ai có thể trả lời anh.

Anh bị lừa rồi.

Cô cần bất cứ ai chứ không cần anh.

Phó Tẫn cuộn chặt cơ thể mình, che huyệt thái dương đau như bị kim châm, cuối cùng cũng sụp đổ bật khóc thành tiếng, thanh âm khàn khàn vô cùng khó nghe.

Phó Lăng Thanh từ đầu tới cuối không cách nào yên tâm khi Phó Tẫn ở thành phố xa lạ, âm thầm phái người đến thăm anh, nhận được tin tức báo tình trạng của anh không tốt, ngay lập tức mua vé máy bay chạy tới.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phó Tẫn không có chỗ ở, đã mua một căn nhà lớn ở một mình.

Phó Lăng Thanh xin nghỉ phép để chăm sóc anh, trận bệnh nặng này của anh phải tĩnh dưỡng hơn một tuần, cuối cùng như cây khô không chút sinh khí nằm yên trên giường.

Mặc kệ bà ấy hỏi cái gì nói cái gì, anh cũng giống như khi còn bé không nghe không trả lời, từ từ phong tỏa thế giới của bản thân để giảm bớt thương tổn.

Công chuyện của công ty không thể kéo dài thêm nữa, bà ấy gọi điện thoại thúc giục Phỉ Duyệt Nhiên nhanh chóng tới đây.

"Mẹ có việc, quay trở về trước một chuyến, ngày mốt quay trở lại, dì Phỉ con sớm ngày mai sẽ đến."

Kết quả bà ấy vừa rời đi chân trước, Phó Tẫn liền tự sát, anh ấy được mảnh thủy tinh có vết máu ở trong ngăn tủ đầu giường, cắt cổ tay trái, cắt rất sâu, không tiếc sức lực.

Phó Lăng Thanh quên lấy USB, lại trở lại căn nhà lớn mới phát hiện kịp thời.

Sau khi Phó Tẫn được cấp cứu trở về thì trốn vào trong tủ có khóa, không chịu đi ra, từ chối tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Phó Lăng Thanh thay anh viết đơn xin nghỉ học, có lẽ là học sinh ở lầu hành chính giúp đỡ vô tình nhìn thấy văn kiện trên mặt bàn của nhân viên tư vấn cho nên chuyện này mới được lưu truyền ra ngoài.

"Rõ ràng chỉ có mấy phần trăm xác suất thế nhưng chứng tự kỷ của cậu ấy vẫn tái phát." Phỉ Duyệt Nhiên đau đầu xoa xoa mi tâm: "Lần này cậu ấy không nghiêm trọng như khi còn bé, thế nhưng phương án trị liệu cậu ấy đều hiểu, có một số loại thuốc đều có kháng dược, như vậy hiệu quả trị liệu rất kém. "

"Điều quan trọng nhất là xu hướng tự tử của cậu ấy nằm trong cảnh báo đỏ."

Phó Tẫn tuyệt thực, ở trong tủ cho đến khi mất nước.

Phó Lăng Thanh không còn cách nào khác, gõ tủ: "A Tẫn, nếu như cháu không chịu ăn cái gì, dì sẽ tìm A Huỳnh đến thăm cháu."

Sau một thời gian.

Trong tủ truyền đến giọng nói khàn đặc vô lực: "Cái gì cũng đừng nói cho cô ấy biết... Cháu sẽ ăn cơm, cũng sẽ phối hợp với điều trị của bác sĩ Phỉ."

Tầng hai của ngôi nhà gần như được cải tạo thành một nửa bệnh viện, để Phỉ Duyệt Nhiên tiến hành trị liệu tâm lý cho anh và ứng phó với tình huống bất ngờ, lắp đặt camera giám sát ở khắp mọi nơi, có bảo an đợi lệnh hai mươi bốn giờ.

Phó Tẫn ngoại trừ đi vệ sinh rửa mặt ăn cơm, thời gian còn lại đều ở trong tủ, đồ ăn đưa đến phòng, nhóm người toàn bộ đi ra ngoài, anh mới đi ra ngoài ăn, mặt không chút thay đổi cảm xúc máy móc tiến hành động tác "ăn", rất nhanh lại nôn ra sạch sẽ.

Trong mái tóc đen của Phó Lăng Thanh có không ít sợi tóc bạc, bà ấy nhìn chằm chằm vào màn hình, hốc mắt đỏ lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!